Quản sự lắc đầu, đáp: "Việc này ta không biết, có điều Thanh Anh cô nương, xe ngựa đã chờ bên ngoài, ngươi vẫn là nhanh đi đi, vào cung không phải sẽ biết sao?"
Ta tuy rằng bất an nhưng đây rốt cuộc vẫn là mệnh lệnh trong cung, không thể không làm, ta quay đầu thoáng nhìn nội viện, con đường mòn bị tuyết bao phủ sớm đã không còn hình ảnh của Hoàng Thiên Bá, nói như vậy hắn cũng đi làm chuyện mình cần làm, nơi này không cần đến ta.
Vì thế ta gật đầu, theo quản sự ra ngoài.
Lên xe ngựa, một đường không có gì, rất nhanh đã tới cửa cung, giống hệt lần trước, không hề chịu bất kỳ kiểm tra nào, sau khi xuống xe ngựa, ta trực tiếp được đưa tới Vĩnh Hòa Cung.
Mở cổng lớn, liền thấy một nam tử khoác áo choàng màu trắng đứng giữa sân, y vẫn luôn ngẩng đầu nhìn cổ thụ đã trụi lá, nghe tiếng động liền quay đầu nhìn, gương mặt kia như hòa vào nền tuyết, chỉ có đôi môi đỏ bóng là màu sắc duy nhất trêи người.
"Ngươi đến rồi."
"Thái Tử...!Điện hạ."
Ta nhẹ nhàng đi qua, còn chưa kịp hành lễ, hắn đã nắm lấy tay ta, nhíu mày hỏi: "Sao lại lạnh như vậy?"
"..." Tuy quen biết đã lâu, nhưng y chưa từng như thế, ta nhất thời hoảng sợ, muốn tránh đi, nhưng vừa cử động, ngón tay y liền dùng sức, tuy rằng không làm ta đau nhưng lại không thể kháng cự, ta không khỏi ngẩng đầu nhìn y.
"Vào trong đi, rất ấm."
Y kéo ta vào phòng.
Bùi Nguyên Tu chưa từng như vậy, tuy vẫn dịu dàng hữu lễ như thường, nhưng lúc này lại có cảm giác khác khó nói nên lời, ta nhất thời không biết thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn theo y vào trong.
Vĩnh Hòa Cung trước sau vẫn an tĩnh, trong phòng đốt địa long, vô cùng ấm áp, xuyên qua rèm châu nhìn vào bên trong, Hoàng Thượng vẫn hôn mê bất tỉnh, gương mặt tái nhợt, chỉ có chăn đắp trêи người phập phồng lên xuống chứng tỏ vị đế vương này vẫn còn sống.
Nhìn ông ấy như vậy, lòng ta càng thêm bất an, quay đầu nhìn Bùi Nguyên Tu ngồi cạnh bàn: "Điện hạ, ngài...!Triệu Thanh Anh vào cung rốt cuộc vì chuyện gì?"
Nhìn ta lo sợ bất an, y chỉ thở dài, sau đó chậm rãi đứng lên đi tới bên cạnh, ngẩng đầu nhìn trêи tường, nói: "Thanh Anh, ta tin ngươi cũng biết, hiện tại triều đình rối loạn, có lẽ không bao lâu nữa thiên hạ này sẽ có biến đổi lớn."
...!Ta đương nhiên biết.
Sáng nay y và Bùi Nguyên Hạo đã nói rõ ràng như vậy, ta tìm được ngọc tỷ trước, kẻ đó có khả năng trở thành chúa tể của thiên hạ này, đối với thân phận hoàng tử, đây là số mệnh của họ.
Khoan đã, y gọi ta tới đây, chẳng lẽ là muốn hỏi ta ngọc tỷ được giấu ở đâu sao?
Nghĩ đến, ta theo bản năng nhìn y, đối diện với y chính là bức tranh kia, cũng chính là...!Thứ ám chỉ vị trí cất giấu ngọc tỷ!
Đây là lần đầu tiên ta nghiêm túc nhìn nó.
Vẽ bên trêи quả nhiên là một gốc cây hoa quế, đóa hoa vàng nhạt bị lá xanh che phủ, nhưng dường như vẫn có thể tỏa ra hương thơm ngào ngạt, phía sau gốc cây hoa quế là căn nhà, mà bên dưới hình như có một cái bàn đá, bên cạnh còn có thứ gì đó.
Bức tranh này chỉ vẽ một cảnh, hay là...!Bị hỏng?
Thật kỳ lạ, hoàng gia cất giữ tranh vẽ rất kỹ, cho dù là đồ cổ cũng đều hoàn chỉnh, chưa từng có một bức tranh như vậy, nó thoạt nhìn như được cắt từ một bức tranh lớn, nhưng tại sao lại thế?
Mà điều khiến ta càng cảm thấy kỳ lạ chính là, cảnh vật trong bức tranh này, ta thế mà lại có vài phần quen mắt.
Chẳng lẽ, ta đã nhìn thấy bức tranh này ở đâu rồi sao?
Đúng lúc này, Bùi Nguyên Tu chậm rãi xoay người nhìn ta, trong lòng có rối rắm, ta không dám nhìn thẳng vào mắt y, vội cúi đầu, thật sự sợ y sẽ hỏi gì đó, nhưng y lại từng bước đi tới trước mặt ta, gọi: "Thanh Anh."
"..."
"Nếu có một ngày thiên hạ thật sự thay đổi, ngươi sẽ thế nào?"
"..."
Dù thế nào cũng không ngờ y sẽ hỏi như vậy, nếu có một ngày thiên hạ thật sự thay đổi, ta sẽ thế nào? Ta có thể thế nào? Vận mệnh của ta trước nay không phải đều bị thao túng trong tay các hoàng tử sao?
Ta khẽ cười: "Điện hạ nói đùa, Thanh Anh chỉ là một nô tỳ nhỏ nhoi, còn có thể thế nào?"
Y cũng cười: "Thanh Anh, ngươi có còn nhớ ta từng ở đây nói gì với ngươi không?"
Ta sửng sốt.
Y ở đây từng nói với ta: Thanh Anh, ta không xem ngươi như nô tỳ.
Nghĩ đến, mặt ta lập tức nóng lên.
Tuy sau khi y nói câu đó, ta không hề đáp lại, nhưng cũng không có nghĩa chuyện này chưa từng xảy ra, ta cũng không quên, thời điểm gặp thích khách ở thái sư phủ, Bùi Nguyên Hạo ôm chặt Nam Cung Ly Châu trong lòng, mà y mới là người duỗi tay về phía ta.
Mà ta, đã vì y mà làm cái gì?
Trong lòng dâng lên chua xót, giọng nói trầm thấp của Bùi Nguyên Tu lại lần nữa vang lên bên tai.
"Trước kia không định nói với ngươi vì trong mắt ta, hoàng cung này tuy tĩnh lặng nhưng sớm đã sóng ngầm mãnh liệt, nơi duy nhất khiến ta cảm thấy an tĩnh chính là Tàng Các, ta không muốn phá vỡ nó.
Nhưng ngươi vừa rời đi, cho dù là Tàng Các cũng không thể khiến ta cảm thấy an tĩnh, cho nên ta