"Người đó tên Hoàng Thiên Bá."
Thường Tình vốn đang nói chuyện với ta, tất cả phi tần xung quanh đều nín thở chờ, cả Lan Hương Cư rơi vào an tĩnh, mà trong sự an tĩnh này đột nhiên vang lên một giọng nói thanh thúy.
Mọi người quay đầu, thấy một thân ảnh thanh tú từ cổng lớn đi tới.
Thường Tình vừa thấy nàng, lập tức mỉm cười: "Trưởng công chúa đã trở về."
Trương công chúa Bùi Nguyên Trân, nhìn vị công chúa trẻ tuổi này lòng ta đột nhiên chua xót, có lẽ bởi vì từ gương mặt thanh lệ này có thể trông thấy bóng dáng của một người khác, chính là cái người đầy máu chìm trong biển lửa nhớ mãi không quên Hoàng Thiên Bá, ca ca của nàng Vân Vương Bùi Nguyên Sâm.
Nghe nói sau khi Bùi Nguyên Hạo đăng cơ không lâu, mẫu thân của họ liền xuất gia, Hoàng Thượng đặc biệt xây một tòa am ni cô cho Triệu Thục Viện ở quê nhà, phái không ít người đi theo hầu hạ, còn sách phong Bùi Nguyên Trân là trưởng công chúa, để nàng ở bên mẫu thân một khoảng thời gian.
Nói tiếp, tuy rằng Bùi Nguyên Sâm chết "không rõ ràng", nhưng hoàng đế đối với người thân của cố Vân Vương thật sự rất "hậu đãi".
Mấy phi tần xung quanh vừa thấy nàng cũng sôi nổi hỏi thăm, Bùi Nguyên Trân hành lễ với họ, sau đó cười hỏi: "Không biết vì sao Hoàng Hậu tỷ tỷ lại hỏi người đó?"
"Thuận miệng mà thôi." Thường Tình khẽ cười, "Chỉ là không ngờ trưởng công chúa còn nhớ."
"Đúng vậy, lúc trước hắn ở Vân Vương phủ một khoảng thời gian, hoàng huynh đã qua đời của muội sủng ái hắn có thừa, người như vậy muốn quên cũng khó.
Nghe nói hắn tới từ Giang Nam." Nói đến đây, nàng xoay người nhìn Lưu Li, "Hình như phụ thân của Lưu Chiêu Nghi bị mấy kẻ ở phương Nam làm hại đúng không?"
Nhắc tới việc này, sắc mặt Lưu Li vốn quạnh quẽ càng thêm tái nhợt.
Trầm mặc một lúc, nàng nói: "Những tiện dân ở phương Nam đó, chết cũng không hết tội!"
Lan Hương Cư vốn ấm áp hòa hợp, chỉ vì một câu của nàng liền trở nên lạnh lẽo, ta theo bản năng rùng mình, ngẩng đầu nhìn gương mặt thanh lệ kia, đầu ngón tay không khỏi run rẩy.
Từ ánh mắt của nàng ta nhìn thấy hận ý sâu trong xương tủy.
Xem ra chuyện Lưu Thế Chu bị người của hiệu thuốc Hồi Sinh làm hại với nàng là tổn thương rất lớn, không ngờ hận ý khắc sâu như vậy, điều này khiến ta đột nhiên bất an.
Mọi người nhìn nhau, nhất thời không ai nói chuyện.
Cuối cùng là Lục Thục Nghi phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Nghe nói lần trước ca ca của Lưu Chi Nghi ở trêи triều dâng tấu thỉnh cầu Hoàng Thượng bỏ hộ tịch tiện dân cho ba tỉnh phía Nam, sao Chiêu Nghi lại hận người phía Nam như thế?"
"Ca ca là ca ca, ta là ta." Lưu Chiêu Nghi nhàn nhạt nói: "Thời điểm Hình Bộ Thị Lang phản đối cũng chưa chắc đã hỏi ý kiến Thục Nghi."
Mắt thấy giữa hai người trở nên căng thẳng, Thường Tình xen vào: "Được rồi, đây là chuyện triều chính, hậu cung đừng bàn luận."
Hai người cùng đáp: "Vâng."
Thường Tình quay đầu nhìn Bùi Nguyên Trân, cười nói: "Không biết sao trưởng công chúa lại tới đây?"
"À, xa nhà một chuyến, mang về chút quà cho các vị, nghe nói mọi người đều tới thăm Hứa Tài Nhân, khó có dịp tụ tập một chỗ, nên muốn tới tặng một lần." Nói rồi nàng vẫy tay, thị nữ phía sau liền tiến lên đưa quà nàng về cho các phi tần.
Mọi người nói đùa một lúc mới tan.
Ta vốn muốn theo Thân Nhu rời đi, nhưng hiện tại đã sắp tới bữa cơm trưa, vì thế ở lại hầu hạ Hứa Tài Nhân.
Chờ mọi người đi rồi, Ngọc Văn mở quà trưởng công chúa đưa tới, thì ra là một hộp hương, vừa mở ra liền ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Ngọc Văn cười nói: "Trưởng công chúa thật có lòng, hương này đúng là lịch sự tao nhã."
Hứa Tài Nhân gật đầu, phân phó: "Ngọc Văn, cất lại đi."
"Vâng."
Ta đi tới trước mặt nàng, nhẹ giọng: "Hứa Tài Nhân, không biết cơm trưa Tài Nhân muốn dùng gì, nô tỳ lập tức đi phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị."
Hứa Tài Nhân và Ngọc Văn nhìn nhau, ta biết các nàng ít nhiều cũng có đề phòng, vì thế vẫn thản nhiên cười.
Hứa Tài Nhân nghĩ nghĩ, nói: "Món gì thanh đạm là được, ta không có hứng ăn."
"Vâng, nô tỳ liền đi phân phó."
Ta chưa từng hầu hạ thai phụ, nhưng có nghe nói lúc thai nghén thường không muốn ăn uống gì, hơn nữa Hứa Tài Nhân vô cùng cẩn thận, đương nhiên sẽ không tùy tiện ăn.
Tới tối, ta lại dặn dò Ngự Thiện Phòng làm ít món ngon đưa tới cho nàng.
Vừa vào cửa liền cảm thấy bầu không khí không đúng, ta vội vàng muốn lui ra ngoài, lại nghe một giọng nói quen thuộc truyền tới: "Sao ngươi lại ở đây?"
Bùi Nguyên Hạo đang ngồi cạnh bàn, một tay nắm tay Hứa Tài Nhân, nhíu mày.
Ta tiến lên hành lễ: "Quý Phi nương nương bảo nô tỳ tới chăm sóc vấn đề ăn uống của Hứa Tài Nhân."
"Vậy sao?"
Ta vung tay, ý bảo tiểu thái giám Ngự Thiện Phòng đi theo mang đồ ăn lên.
Hứa Tài Nhân vừa thấy những món mang tới, hai mắt sáng ngời, Ngọc Văn ở cạnh nhẹ giọng: "Tài Tử, người muốn ăn mấy món này sao? Là người phân phó nàng ta đi chuẩn bị?"
"Không..." Hứa Tài Nhân lắc đầu, lại ngẩng đầu nhìn ta, cười nói, "Đa tạ."
"Tài Nhân đừng nói như thế, mời dùng." Dứt lời, ta liền dâng một đôi đũa bạc.
Bùi Nguyên Hạo vẫn luôn ngồi đó nhìn ta, Hứa Tài Nhân dịu dàng nói: "Hoàng Thượng ăn cùng thần thϊế͙p͙ một chút đi."
"Được, nàng ăn nhiều vào."
Hai người bắt đầu ăn, có lẽ vì hoàng đế ở bên cạnh, Hứa Tài Nhân ăn khá nhiều, thỉnh thoảng Bùi Nguyên Hạo còn gắp