Nghe câu này, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, ta quay đầu nhìn nàng: "Ngươi có ý gì?"
Liễu Ngưng Yên cười lạnh: "Ngươi đang nghĩ gì, đó chính là ý của ta."
"..." Ta trầm mặc nhìn nàng, không nói gì thêm, trêи gương mặt không hề có nét kinh hoảng.
Liễu Ngưng Yên dương dương tự đắc chậm rãi tới trước mặt ta: "Nhạc Thanh Anh, ngươi cho rằng không có ai biết ngươi đã trải qua chuyện gì sao?"
"..."
"Nếu ta không nhớ lầm, năm năm trước, cùng tiến cung ngoại trừ hai chúng ta, kỳ thật còn có một người, chính là..."
Nàng còn chưa nói hết, sắc mặt ta đã trắng bệch.
Chuyện khi ấy đã bị phủ đầy bụi trong lòng ta năm năm, ta thậm chí cho rằng đó đã là chuyện của kiếp trước, có thể hoàn toàn quên đi, sẽ không nhắc lại, không ngờ Liễu Ngưng Yên thế mà nhớ rõ, thậm chí còn nhắc tới.
Giọng của Liễu Ngưng Yên như tiếng khóc của quỷ dưới địa ngục truyền vào tai ta: "Lúc trước ngươi khi quân, Hoàng Thượng liền đày ngươi vào lãnh cung nửa năm, nếu để ngài ấy biết ngươi từng giết..."
Không cho nàng nói hết, ta trừng mắt nhìn nàng.
Đối diện với ánh mắt của ta, Liễu Ngưng Yên dường như bị dọa sợ, theo bản năng lui về sau hai bước.
Nàng nhìn ta, ra vẻ trấn định: "Sao hả? Sự việc bại lộ, muốn giết người diệt khẩu à?"
"..."
"Ta nói cho ngươi biết, hiện tại không giống lúc trước, ta là nữ quan hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, nếu ta xảy ra chuyện, người trong cung nhất định sẽ điều tra rõ ràng, đến lúc đó ngươi đừng hòng chạy thoát!"
Ta đứng giữa đình, nắm chặt hai tay, móng tay khảm sâu vào da thịt mang đến cảm giác đau đớn.
Hít sâu một hơi ổn định cảm xúc, ta mới hỏi: "Ngươi muốn gì?"
"Ha, ta chẳng qua chỉ suy đoán một chút, không ngờ lại là sự thật." Liễu Ngưng Yên nở nụ cười, đắc ý nhìn ta.
Ta cắn răng, trầm giọng: "Ngươi muốn ta thế nào?"
"Ta nói rồi, ta muốn được Hoàng Thượng sủng ái lần nữa, ta không muốn làm cung nữ, ta phải trở thành phi tử của Hoàng Thượng!"
"Hoàng Thượng muốn sủng hạnh ai không phải điều ta có thể khống chế."
"Lời này nếu kẻ khác nói, ta tin, nhưng nếu là ngươi, đúng là không có chút sức thuyết phục." Liễu Ngưng Yên cười nói, "Ta vẫn không quên ba năm trước là ai giúp ta leo lên giường Tam điện hạ."
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt ta càng khó coi, cả người dường như đều run rẩy.
Liễu Ngưng Yên thấy ta sau một lúc lâu vẫn không có động tĩnh, liền nói: "Được rồi, ngươi không giúp ta cũng được, ta lập tức đi nói với Tường Hình Tư, cứ nói lúc trước..."
Ta nghe vậy, vội nói: "Hiện tại ngài ấy là hoàng đế, phi tần hậu cung lại nhiều, không dễ dàng như lúc trước."
"Thì ra?"
"Ngươi ít nhất phải cho ta chút thời gian, để ta nghĩ cách."
"Được, ta cho ngươi thời gian, có điều, đừng để ta chờ lâu quá." Liễu Ngưng Yên đi qua bên cạnh ta, nhẹ nhàng nói, "Cái miệng này của ta không biết có thể giữ bí mật bao lâu."
Dứt lời, nàng nghênh ngang rời đi.
Ta đờ đẫn đứng trong đình, rõ ràng là giữa hè, ánh nắng nóng rực như lửa thiêu đốt, nhưng giờ khắc này, ta lại thấy bản thân đang ở trong hầm băng, ngay cả máu cũng chậm rãi đọng lại.
Ta từ từ rời khỏi đình, xung quanh hoa cỏ sum xuê, duỗi tay hái một đóa mẫu đơn xuống.
Mấy ngày kế tiếp, thời tiết càng oi bức.
Chiều hôm nay, trời đã có chút gió, vừa qua giờ Thân, Thân Nhu liền bảo ta hầu hạ nàng tháo trang sức.
Ta không khỏi tò mò, mấy ngày nay Bùi Nguyên Hạo đều ngủ lại Trọng Hoa Điện, e rằng hôm nay cũng đang nghĩ tới, sao lại tháo trang sức sớm như vậy?
Đang nghĩ ngợi, liền nghe Thân Nhu phân phó Minh Châu đứng bên cạnh: "Đi nói với Nội Thị Giám một tiếng, lấy thẻ bài của bổn cung xuống."
"Vâng."
Ta có chút nghi hoặc, nhìn gương mặt kiều mị trong gương kia, nhẹ nhàng hỏi: "Nương nương sao lại..."
Thân Nhu không nói gì, Minh Châu tỏ vẻ không vui liếc nhìn ta: "Hai ngày nay, nguyệt sự của nương nương sẽ tới."
...!Thì ra là nguyệt sự của nàng.
Tay gỡ kim thoa trêи đầu nàng thoáng run lên, ánh sáng phản xạ thoảng qua mắt ta, ta hoàn hồn, cười nói: "Nếu đã thế, vậy không cần làm phiền Minh Châu tỷ tỷ, lát nữa nô tỳ phải qua Ngự Thiện Phòng truyền lời, có thể giúp Minh Châu tỷ tỷ đi một chuyến này."
Thân Nhu ngẩng đầu nhìn: "Ngươi đúng là tận tâm."
"Nương nương, đây là bổn phận của nô tỳ."
"Được rồi, mấy ngày nay ngươi trực đêm cũng vất vả, sau khi truyền lời thì không cần về đây nữa."
"Vâng."
Ta thu dọn bàn trang điểm xong, nàng đã vào nội thất nghỉ ngơi, ta liền rời khỏi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người đi về phía Lan Hương Cư.
Vừa tới cửa thì đụng phải Liễu Ngưng Yên, nàng đang đứng trước mặt Hứa Tài Nhân, không nóng không lạnh mà nói: "Tài Nhân, tối nay Hoàng Thượng muốn tới đây dùng bữa."
Hứa Tài Nhân nghe vậy liền mỉm cười, mà sắc mặt Liễu Ngưng Yên càng có vẻ không lui, hành lễ xong định xoay người rời đi thì thấy ta.
Hứa Tài Nhân cũng thấy ta, lệnh: "Thanh Anh, tối nay Hoàng Thượng muốn tới đây dùng bữa, ngươi tới Ngự Thiện Phòng truyền lời đi."
"Vâng, nô tỳ biết."
Liễu Ngưng Yên chậm rãi đi đến trước mặt ta, cười nói: "Thật trùng hợp, nếu Thanh Anh cô nương cũng muốn đi, chi bằng đi cùng."
"Được." Ta cười gật đầu, xoay người cùng nàng ra ngoài.
Ra khỏi Trọng Hoa Điện, đi trêи một con đường dài, hai bên là tường cung cao ngất, bên tai chỉ còn tiếng bước chân của hai chúng ta quẩn quanh.
Liễu Ngưng Yên nhìn ta, nói: "Nhạc Thanh Anh, có phải ngươi cho rằng ta đang giỡn với ngươi không!"
"Cái gì?"
"Ta nói cho ngươi biết, đã mấy ngày rồi, tối nào Hoàng Thượng cũng ngủ lại Trọng Hoa Điện, nếu ngươi còn không nghĩ cách giúp ta, đừng trách..."
"Cách ta đã nghĩ giúp ngươi rồi."
Liễu Ngưng Yên vừa nghe vậy, lập tức hỏi: "Cách gì?"
Ta nhìn xung quanh, xác định không có ai, liền hạ giọng: "Tối mấy hôm nay sau khi Hoàng Thượng dùng bữa ở chỗ Tài Nhân sẽ trực tiếp ngủ lại ở chỗ Quý Phi, nhưng hôm nay là nguyệt sự của Quý Phi."
"Thì sao?"
"Hoàng Thượng hứng thú bừng bừng tới, nhưng Quý Phi không thể thị tẩm, nếu ngay lúc này ngươi có thể..."
Liễu Ngưng Yên cau mày: "Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc hả? Quý Phi có nguyệt sự, Nội Thị Giám đương nhiên sẽ lấy thẻ bài của nàng ấy xuống, làm sao Hoàng Thượng tới?"
Ta khẽ cười: "Là Quý Phi sai ta đi báo với Nội Thị Giám, nhưng nếu ta tới trễ một bước?"
Nàng sửng sốt, lập tức hiểu