"Em gái tôi tìm đến anh nhiều lần như vậy sẽ không phải là có ý đồ gì chứ?"
"Tôi không biết." Anh không biết thì ai biết.
Đối với sự thờ ơ của anh, Diệp Ly Lạc hừ lạnh một tiếng.
Ăn xong hoa quả, Lục Thẩm Quân lại vùi đầu vào công việc của mình.
Diệp Ly Lạc liếc qua một chút cảm thấy không có hứng thú liền thu hồi tầm mắt.
Cô đứng lên định ra khỏi phòng thì bị Lục Thẩm Quân gọi lại:
"Cô định đi đâu?"
"Ngồi phòng anh chán vậy, ra ngoài kia chơi một chút."
"Tôi bảo Thẩm Xuyên dẫn cô đi."
Đây chính là sợ cô đi lạc sao, Diệp Ly Lạc không phục.
"Tôi đâu phải trẻ con, tôi có thể tự đi được.
Nếu như có gì tôi gọi cho anh là được."
Lục Thẩm Quân nhướng nhướng mày, đột nhiên anh đứng lên:
"Vậy tôi đi với cô."
"Anh?" Lục tổng hôm nay không phải uống nhầm thuốc rồi đấy chứ? Sao lại tự nhiên muốn đi cùng cô?
Lục Thẩm Quân không quá để tâm, anh với lấy cái áo khoác trên vai ghế
"Cô muốn đi đâu?"
"Khoan đã" Diệp Ly Lạc dừng lại, cô vội vàng mở túi xách ra lục lọi.
Một lúc sau lôi ra một chiếc khẩu trang:
"Anh đeo vào, nếu không với cái khuôn mặt đó của anh, chưa đi được đâu đã bị người ta bâu đến đầy rồi."
Anh vẫn đứng im:
"Cô đeo giúp tôi."
"Hả?" Cô giúp anh lấy khẩu trang rồi mà còn bắt cô đeo giúp là sao?
Cái tên chết tiệc này! Nhìn vẻ mặt anh ta chính là: nếu cô không đeo thì tôi cũng không đeo.
Làm cho Diệp Ly Lạc dù không muốn cũng phải nhẫn nhịn.
Cô đến trước mặt anh.
Lục Thẩm Quân cao hơi cô một cái đầu, vì vậy phải kiễng chân lên cô mới có thể đeo khẩu trang vào cho anh được.
Ngón tay cô chạm vào vàng tai anh làm cho anh hơi ngây người.
Vẻ mặt cô chăm chú nghiêm túc, kề ngay sát mặt.
"Được rồi." Khuôn mặt đẹp trai của Lục Thẩm Quân cứ như vậy bị che khuất sau lớp khẩu trang.
Lục Thẩm Quân nhìn cô một cái, gật đầu.
Dù là đã đeo khẩu trang nhưng khi xuống sảnh công ty thì vẫn có không ít ánh mắt liếc nhìn bọn họ.
"Lục tổng giám đốc cũng đừng trách tôi làm phí hoài thời gian quý báu của anh đấy nhé."
"Không phiền, dù sao hôm nay tôi cũng đang rảnh."
"Ồ!"
Diệp Ly Lạc men theo đường lớn mà đi, Lục Thẩm Quân cũng không hỏi cô đi đâu mà im lặng đi theo.
Ánh mắt cô lúc này va phải một quán bán bánh mì ở lề đường.
Hai mắt Diệp Ly Lạc sáng lên.
"Anh đứng đây đợi tôi một chút."
Không để cho Lục Thẩm Quân trả lời cô đã hớn hở chạy đi mấy.
"Này..." Lục Thẩm Quân nhìn cô hấp ta hấp tấp, trong lòng hơi sợ cô sẽ đụng phải xe nhưng khi thấy cô sang đường an toàn anh mới yên tâm.
Chỉ mấy phút sau Diệp Ly Lạc trở lại cầm theo hai cái bánh mì kẹp thịt, cô đưa một cái cho Lục Thẩm Quân.
"Anh muốn ăn thử không?"
Lục Thẩm Quân không từ chối nhận lấy.
"Cảm ơn,..
cô hay ăn như vậy sao?"
"À..." Nhớ lại hồi trước trong cung chán quá, Diệp Vân Tiễn cũng có hay dẫn cô trốn ra khỏi hoàng cung chơi.
Cô và Diệp Vân Tiễn đóng giả thường dân rất thật, mỗi lần ra khỏi cung cô lại được chơi thoải thích.
Thích nhất là được ăn mấy món lề đường kiểu này.
Nhưng cô đâu ngu mà giải thích thật lòng với Lục Thẩm Quân chỉ đơn giản nói:
"Trước đây từng ăn mấy lần thấy rất ngon."
Lục Thẩm Quân cắn một miếng.
Diệp Ly Lạc vội hỏi:
"Thế nào, có phải ngon hơn cả mấy món