"Bây giờ chị đang ở đâu vậy?" Sau khi nói một hồi, Diệp Vũ hỏi cô.
Diệp Ly Lạc dừng lại, hơi do dự xong cuối cùng vẫn nói:
"Số 65 khu nhà Ome đường XX..."
"Được, chị đợi em chút em sẽ đến đó ngay."
"Này khoan đã..." Nhưng mà còn chưa nói xong đối phương người ta đã tắt máy rồi.
Diệp Ly Lạc vội chạy vào phòng mặc quần áo hẳn hỏi đoàng hoàng không khỏi thêm suy nghĩ về cậu em trai này.
Diệp Vũ là người thân quan trọng và thân thiết nhất của Diệp Ly Lạc, cậu hiểu cô ấy đến từng tính cách thói quen, cũng chính vì như vậy cô rất sợ Diệp Vũ sẽ nhận ra mình không phải Diệp Ly Lạc, chị của cậu ta.
Nhưng không sớm thì muộn cũng không thể tránh khỏi chuyện này.
"Kính coong!"
Một, lúc sau, tiếng chuông cửa vang lên rõ ràng, Diệp Ly Lạc hít sâu một hơi, treo một nụ cười mỉm trên môi bước ra mở cửa.
"Tiểu Vũ, em đến rồi sao?"
Chỉ là khi vừa ngẩng đầu lên Diệp Ly Lạc không khỏi giật mình, thụt lùi lại.
Bàn tay khóa cửa xiết lại cô vừa định cử động đóng cửa vào thì người kia đã sớm đoán được mà giữ chặt lấy cánh tay cô.
"Tiểu Lạc, em vẫn còn giận sao?"
"Anh buông ra." Diệp Ly Lạc khó chịu nhìn bàn tay người đàn ông.
Đúng vậy, người trước mắt cô chẳng phải là Diệp Vũ mà chính là Mạc Tư Lăng, người mà hai chị em vừa nói đến trong cuộc trò chuyện.
Khoan nghĩ đến việc vì sao anh ta lại đứng ở đây ngay trước cửa nhà cô, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy nhất định phải tránh xa con người này.
Nhưng Mạc Tư Lăng vẫn cầm chặt lấy tay cô, anh nhìn người con gái ngoan hiền dịu dàng mọi ngày bỗng nhiên thay đổi như biến thành người khác lạnh lùng và quyết liệt hơn.
Anh không hiểu.
Lẽ nào trong quá trình đó anh đã phạm sai lầm gì để cô nhìn thấy?
"Tiểu Lạc, có thể cho anh vào trong rồi nói chuyện được không?"
Mấy hôm trước biết tin Diệp Ly Lạc vào giới giải trí thậm chí còn có thể lấy được vai nữ chính mà nhiều người không có được khiến anh rất bất ngờ.
Nhờ vào thế lực Mạc gia anh điều tra ra được nơi ở của Diệp Ly Lạc, vì vậy tối nay đã vội vã lái xe đến đây.
Nhưng có vẻ cô vẫn như lần trước gặp, không hề có chút lưu tình với anh.
"Chúng ta còn có chuyện gì để nói sao? Không phải tôi nói tất đã dừng lại rồi sao? Nên là anh về đi." Diệp Ly Lạc lạnh giọng.
Đây chẳng phải Lục gia, dù sao cô vẫn không thể để cho Mạc Tư Lăng tùy tiện vào nhà được.
Nhưng Mạc Tư Lăng không hề có ý nhượng bộ, anh ta đã cất công đến đây sao có thể chấp nhận trở về tay không được.
Mạc Tư Lăng dùng chút sức lực của mình đã đẩy cánh cửa ra, Diệp Ly Lạc tức giận nhưng cô lại không ngăn được.
"Anh làm gì vậy?" Anh ta vậy mà thản nhiên đi vào nhà, cầm lấy tay cô.
"Tiểu Lạc, em nghe anh nói."
"Bốp!" Diệp Ly Lạc không chút kiêng nể giật tay mình ra giáng cho anh ta một bạt tai thật vang dội.
Nhất thời cô cũng