"Ưm...!ưm..." Có chút khó thở, Diệp Ly Lạc đập đập tay vào vai anh.
Lúc này Lục Thẩm Quân mới buông cô ra, nhìn gò má thiếu nữ vì ngại ngùng mà đỏ hồng không khỏi cảm thấy quá hưng phấn thích thú.
Anh lại cúi người hôn một cái nữa vào môi cô.
Diệp Ly Lạc không không biết trốn vào đâu chỉ đành luống cuống cua tay.
"Lục Thẩm Quân, anh dám..."
"Dám gì?"
Lời vừa đến miệng nhưng không tài nào thốt ra được.
Vừa nãy cũng là cô ngầm đồng ý sao có thể nói là anh ta hôn trộm cô được.
Trong lòng hậm hực Diệp Ly Lạc không thèm đôi co với con người này nữa.
Lục Thẩm Quân chỉ cười cười, Diệp Ly Lạc nhìn canh gà đang nấu trên bếp:
"Bữa sáng do anh làm sao?"
"Ừ, vừa ra ngoài mua về."
Diệp Ly Lạc mặt đầy kinh ngạc:
"Lục thiếu đích thân xuống bếp làm bữa sáng?"
"Thế nào có phải rất vinh dự không?" Lục Thẩm Quân nhìn cô cong môi cười lại có vẻ đầy tự hào như muốn nói: mau khen chồng em đi.
Diệp Ly Lạc dù là ngạc nhiên nhưng cũng ra vẻ "xùy" một cái.
"Cũng chỉ là bữa sáng thôi, có gì là vinh dự hay không vinh dự."
......................
"Hôm nay vì sao anh đến đây vậy?" Diệp Ly Lạc nhìn Lục Thẩm Quân cứ loay hoay trong bếp bèn thuận miệng hỏi.
"Tối hôm qua người của tôi đến báo Mạc Tư Lăng đến tìm em, tôi vội đến xem thử có phải là vợ tôi và anh ta hẹn gặp riêng nhau không?"
Sao giọng nói cứ thoang thoảng mùi chua chua thế này? Đương nhiên Lục Thẩm Quân sẽ không nói với cô rằng anh không thích cô và Mạc Tư Lăng ở chung một chỗ, không thích việc hay người gặp riêng nhau, vì vậy anh ấy mới tìm đến.
Lúc đó khi vừa bước vào cửa, tiếng đập rầm rầm bên trong truyền ra, trái tim anh cũng bất giác co lại mà chạy vụt vào trong.
Khi ấy anh có cảm giác Diệp Ly Lạc đang gặp nguy hiểm, anh còn nhớ rõ tâm trạng của mình khi đó như thế nào.
Chỉ sợ cô xảy ra chuyện chẳng lành.
Nhưng cũng may anh đến kịp, cản được một bạt tai sắp giáng xuống của Mạc Tư Lăng.
"Lục Thẩm Quân ngày mai tôi...!có thể chuyện về Lục gia được không?" Giọng Diệp Ly Lạc nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Diệp Ly Lạc không dám nhìn thẳng anh dù sao cô cũng có tự tôn của cô.
Lúc đầu là cô muốn rời khỏi Lục gia ra ngoài sống, giờ lại muốn quay về, không biết Lục Thẩm Quân có đồng ý cho cô không.
Nhưng cô không dám ở lại bên ngoài nữa.
Thế giới này cũng nguy hiểm trùng điệp, bản thân cô lại rất sợ chết.
Hôm qua là Mạc Tư Lăng ai biết ngày mai còn sẽ là ai.
Hôm qua là Lục Thẩm Quân đến cứu ai biết sau này thân cô thế cô ra sao.
Cô từng được nuông chiều được bao bọc che chở, là viên ngọc quý của mẫu hận và phụ hoàng, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, nhưng bây giờ còn ai để tâm cô tan, cô vỡ nữa chứ.
Cũng vì vậy cô nhất định phải tự bảo vệ bản thân, không quan tâm trước đó mình yêu