Bàn ăn lớn nhưng cũng chỉ có ba người ngồi.
Lục Thẩm Quân gắp một miếng cá hồi bỏ vào bát Diệp Ly Lạc:
"Em ăn cá đi tốt cho sức khỏe"
"Ừ."
"Ăn chút rau này."
"Trứng do thím Trần làm, rất ngon."
Cả bữa ăn Diệp Vũ cứ liếc mắt nhìn hai người gắp thức ăn cho nhau có cảm giác chính mình là người thừa thì phải.
"Tiểu Vũ thức ăn không hợp khẩu vị sao?" Diệp Ly Lạc thấy cậu nãy giờ chỉ gắp vài miếng nghi hoặc hỏi.
Lục Thẩm Quân nghe vậy cũng nâng mắt nhìn:
"Nếu như em thích món gì thì để anh bảo thím Trần làm cho."
"Không, không phải anh chị, vừa nãy do em đã ăn chút đồ vặt rồi nên hiện tại hơi no thôi, không cần làm phiền thím Trần, anh chị cứ ăn đi." Diệp Vũ xua xua tay tỏ vẻ không cần lúc này chợt nhớ ra điều gì sắc mặt cậu trở lên nghiêm túc.
"Lần này em đến thực ra cũng có chuyện muốn nói với anh chị."
Nhìn sắc mặt và lời nói của Diệp Vũ bỗng nghiêm túc hẳn, Diệp Ly Lạc và Lục Thẩm Quân đều dừng đũa một bộ chăm chú lắng nghe.
Nghĩ đến lời của cha mình đã dặn Diệp Vũ nói:
"Nửa tháng nữa là đến mừng thọ ông nội.
Cha muốn chị và anh rể đều đến." Sau đó cậu quan sát vẻ mặt hai người đối diện.
Diệp Ly Lạc có phần kinh ngạc ngoài dự đoán, còn Lục Thẩm Quân trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh rồi nhanh chóng biến mất không ai có thể nhận ra, vẻ mặt trở lại như thường.
"Em nói là mừng thọ Diệp Vân Thiên?"
Diệp Ly Lạc cũng không thèm gọi "ông nội" mà gọi thẳng tên Diệp Vân Thiên khiến Diệp Vũ hơi giật mình xong cũng không quá lưu tâm dù sao trước giờ quan hệ giữa ông nội với chị gái vẫn luôn không tốt.
"Đúng vậy, cha nói muốn nhờ em chuyển lời đến chị và anh rể hi vọng hôm đó hai người đều có thể đến."
Sau khi ngồi nói chuyện với nhau một lúc nữa Diệp Vũ có chuyện cần giải quyết liền trở về.
Diệp Ly Lạc ngồi trên ghế sopha dựa vào người Lục Thẩm Quân.
Không biết tự bao giờ đối với người đang ông này cô đã có một sự ỷ lại mà chính cô cũng không nhận ra.
"Anh nói xem mừng thọ này có nên đi không?"
Trực giác mách bảo Diệp Ly Lạc biết nhất định lần này không chỉ là bữa tiệc mừng thọ bình thường nhất định là hồng môn yến chờ cô nhảy vào.
Lục Thẩm Quân vuốt vuốt mái tóc đen dài của cô, sự cưng chiều không hề che giấu:
"Nếu em thích thì đi, nếu không thích thì không đi cũng được."
Người đàn ông này bá đạo thế đấy! Mừng thọ lão phật tổ kia mà lại tùy ý đi liền đi không đi liền thôi.
Cũng chỉ có Lục Thẩm Quân mới dám làm như vậy.
Cũng đúng, nếu không Diệp Hoành sao có thể không tự mình chuyển lời mà lại để Diệp Vũ chuyển lời đến cô được chứ.
"Hừ, một bữa tiệc mừng thọ thôi cũng chẳng có gì đáng sợ hãi cả.
Em muốn xem bọn họ muốn làm trò gì." Tiện thể còn có thể gặp mặt người nhà Diệp gia.
Cô muốn xem so với trong kí ức bọn họ như thế nào.
Mấy