Người phụ nữ kia bước vào một căn phòng, Diệp Ly Lạc cũng bước theo.
Nếu cô không nhầm vừa rồi chính là mẹ của thân chủ - Ninh Tuyết Dao, một người mẹ kì quái thờ ơ với chính con ruột của mình.
Nếu chỉ vì điều này Diệp Ly Lạc cũng sẽ không hoảng hốt như vậy, chỉ là vừa rồi ánh mắt Ninh Tuyết Dao lướt qua cô, ánh mắt đó thật sự rất quen, rất giống với mẫu hậu.
Ninh Tuyết Dao nhận ra sự có mặt của cô liền quay đầu lại.
Khi nhìn thấy Diệp Ly Lạc trong ánh mắt bà hiện lên sự kinh ngạc sau đó liền trở nên lạnh lùng đến Diệp Ly Lạc cũng hơi giật mình.
"Con vào đây làm gì?"
"Con...! đã lâu rồi con không gặp mẹ, vì vậy muốn nói chuyện một chút." Đã rất lâu rồi cô không được nhìn thấy ánh mắt ấy.
Dường như trước mắt cô hiện ra khuôn mặt hiền từ còn đôi mắt nhân hậu của mẫu hậu.
Nhưng Ninh Tuyết Dao lạnh lùng đánh gãy suy nghĩ của cô:
"Có chuyện gì để nói sao?"
Từ nhỏ đã là vậy, không chỉ riêng cô mà ngay cả Diệp Di Nguyệt, Diệp Vũ vẫn luôn bị người mẹ ruột này lạnh nhạt.
Diệp Ly Lạc đã từng rất ghét bà ấy, hận bà ấy, vì sao khi mình bị cha, bị ông nội, bị em gái khinh thường bà lại không hề ra mặt bênh vực dù chỉ là một câu.
Nhưng mà cô từng nhìn thấy bà ngồi trong phòng ôm đầu gối khóc nấc lên trong vô vọng, bất lực, khi đó cô không biết làm gì, dường như sự oán trách trong lòng đều đã tiêu tan.
Cô không biết vì sao nhưng cô luôn tin rằng nhất định bà ấy có nỗi khổ không thể nói.
Hiện tại đứng trước mắt bà ấy không phải Diệp Ly Lạc trước đây chỉ là khi nhìn đến ánh mắt kia cô vẫn cảm giác đó trong cổ có cái gì như nghẹn lại, tâm tình phức tạp, chẳng biết là của chính mình hay thân chủ nữa.
"Con muốn biết vì sao mẹ lại như vậy?" Rõ ràng là mẹ nhưng vì sao lại đối xử với con cái chẳng khác nào những người xa lạ? Cô không tin trên đời có người nào mẹ không yêu thương con cái.
Ninh Tuyết Dao mắt lạnh nhìn cô, trái tim Diệp Ly Lạc bỗng run lên.
Ánh mắt quen thuộc đó trước giờ đều nhìn cô trìu mến đầy yêu thương, nhưng hôm nay lại lạnh lùng không chút tình cảm, cho dù biết người trước mắt không phải mẫu hậu mình nhưng cô vẫn không nhịn được xót xa.
"Tiểu Lạc, con thay đổi rồi." Bà ấy không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ để lại một câu.
Diệp Ly Lạc đuổi theo bóng lưng bà:
"Vì sao?"
"Con biết tính cách của Tiểu Nguyệt, Tiểu Vũ, con di truyền từ ai không? Sự cứng đầu, lại ngây thơ của con và Tiểu Vũ đều từ bà nội con.
Tính tự cao, mưu mô của Tiểu Nguyệt từ chính Diệp Hoành.
Mỗi lần nhìn mấy đứa ta liền nghĩ đến cả nhà Diệp gia." Khi nhắc đến Diệp gia thanh âm Ninh Tuyết Dao lạnh như hàn băng còn mang theo nồng đạm sát khí.
"Mẹ hận Diệp gia?" Rất nhanh Diệp Ly Lạc bắt được mấu chốt vấn đề.
Ninh Tuyết Dao