"Chỉ là cảm thấy ở đó có chút không tiện." Anh đáp, nhưng ánh mắt lại không hề nhìn thẳng cô.
"Có gì mà không tiện chứ, dù sao chỉ có một mình mẹ ở đấy, anh không thể ở lại một hôm có lẽ mẹ sẽ buồn." Dù thời gian không dài nhưng tình cảm của Diệp Ly Lạc đối với người mẹ chồng này là lại thật.
Có lẽ mẹ cũng mong Lục Thẩm Quân sẽ ở lại.
Sao Lục Thẩm Quân không hiểu lời Diệp Ly Lạc nói cho được chỉ là hắn không muốn ở lại nơi đó.
Thấy Lục Thẩm Quân không trả lời, Diệp Ly Lạc liền đoán anh có tâm sự gì, cô cầm lấy tay anh cũng không hỏi lại vấn đề này nữa.
Hơi ấm từ bàn tay cô truyền sang dường như sưởi ấm đáy lòng lạnh giá của anh, anh nắm chặt lấy tay cô, môi mấp máy.
"Cũng không có chuyện gì cả, chỉ là hồi nhỏ bị bạo lực gia đình ở đó, vì vậy sinh ra chút chán ghét."
Lục Thẩm Quân giọng điệu thản nhiên nói ra lời ấy tựa như nói "hôm nay thời tiết thật tốt" nhưng lại khiến lòng Diệp Ly Lạc chấn động.
Lục Thẩm Quân bị bạo lực gia đình từ nhỏ vậy lẽ nào người bạo lực đó chính là Vân Vi.
Suy nghĩ đó vừa nảy ra, cô vội phủ nhận.
Tình cảm giữa hai mẹ con Lục Thẩm Quân rất tốt, đến người ngoài cũng nhìn ra được, đó không phải giả tạo.
Nhưng nếu không phải Vân Vi, vậy lẽ nào...!
Thấy sắc mặt kia của Diệp Ly Lạc, Lục Thẩm Quân cũng biết cô đã đoán ra được.
"Là cha anh."
Thời điểm nói ra từ "cha" thanh âm Lục Thẩm Quân lạnh đến cực điểm.
Diệp Ly Lạc cũng lí giải được tâm tư anh nhưng lại không biết làm sao để an ủi chỉ biết nắm chặt lấy tay anh.
Cô đáng ra không nên nhắc đến chuyện này, cũng không biết anh có một quá khứ như vậy.
"Không sao, mọi chuyện đã qua.
Giờ sẽ không ai có thể khi dễ anh được nữa.
Em cũng ở bên anh."
Thời điểm trở về nhà, Diệp Ly Lạc nấu cho Lục Thẩm Quân một bữa ăn nhẹ sau đó hai người tâm sự một lúc rồi ai giải quyết việc người ấy.
Diệp Ly Lạc gọi Lâm Huyên đến lấy chút tài liệu rồi phân phó mấy việc.
Lúc đi cũng không quên đưa cho Lâm Huyên chút hoa quả mang về nói là Lục phu nhân cho.
Lâm Huyên vui mừng cúi đầu chào thím Trần lúc bước ra khỏi Lục gia.
Cô nhìn giỏ hoa quả trong tay, mỉm cười vui vẻ.
Chị Tiểu Lạc thật là tốt!
"Aaaa!"
Đang đi, Lâm Huyên va phải một thân hình cao lớn, không đứng vững liền ngã bịch xuống đất.
Cô nhìn giỏ hoa quả lăn tứ tung vội vàng cũng không quan tâm bản thân mà nhặt hoa quả lại.
Dường như hốc mắt cũng đỏ lên rõ ràng là đau đớn mà lại cắn môi tỏ ra quật cường.
Người đàn ông kia giật mình cũng vội vàng cúi xuống nhặt đồ giúp cô.
"Tôi xin lỗi, tôi có chút mải mốt đi va