Diệp Ly Lạc từ từ ngẩng đầu lên.
Thật không để ý hóa ra nay giờ thím Trần đều đúng bên cạnh cô.
Thím Trần đứng ở đó lặng lẽ thu vào mắt tất cả, lại không nói một lời nào ngăn cản khiến lòng cô lạnh giá.
"Thím Trần, vì sao? Thẩm Quân và cháu coi thím như người nhà đối xử vì sao thím lại giúp đỡ Diệp Di Nguyệt bắt cháu."
Sắc mặt thím Trần đã trắng bệch dọa người, nước mắt vòng quanh nhưng thím ấy nhìn cô rồi quay sang nhìn Diệp Di Nguyệt cuối cùng im lặng không nói gì.
Diệp Ly Lạc mím môi, trong mắt cô còn lại chỉ là thất vọng với thím Trần.
Cô không biết Diệp Di Nguyệt đã làm cách gì để thím Trần làm việc cho mình, nhưng nếu thím ấy đã hại cô lúc này còn chọn cách im lặng vậy coi như tình nghĩa thời gian qua đều không còn.
Quả thật có đôi khi ông trời lại trêu ngươi con người như vậy đấy.
Cô có chết cũng không ngờ người hạ lệnh giết chết mình là Tam ca, hạ mê dược mình lại là thím Trấn, những người mà cô luôn hết lòng tin tưởng nhưng lại luôn biết cách khiến cô thất vọng tột cùng.
"Đứa cháu trai của bà ta đang ở trong tay tôi, cô nghĩ bà ta sẽ chọn không phản bội cô hay là nghe sai khiến của tôi."
Diệp Di Nguyệt cười lạnh, đáy lòng Diệp Ly Lạc phát run từng đợt.
Cô tuy ngang ngược tùy hứng nhưng lại chưa từng làm ra loại chuyện độc ác bắt cóc trẻ con để uy hiếp người khác như vậy.
Diệp Di Nguyệt thật sự là đánh mất tất cả lí trí rồi.
Diệp Di Nguyệt không biết lấy từ đâu ra một con dao sắc nhỏ phản chiếu tinh quanh khiến Diệp Ly Lạc bất giác híp mắt có cảm giác chẳng lành.
Quả nhiên Diệp Di Nguyệt cầm con dao đến gần cô, ánh mắt kia không che giấu sự ngoan độc, tàn nhẫn.
"Nếu tôi hủy đi khuôn mặt này của cô vậy thì Thẩm Quân sẽ không yêu cô nữa, cô cũng không thể tồn tại trong giới giải trí được."
Khuôn mặt Diệp Ly Lạc trắng bệch.
Diệp Di Nguyệt là muốn hủy dung cô.
Nhưng điều Diệp Ly Lạc còn không ngờ đến là bất thình lình thím Trần nhảy ra chắn trước mặt cô không để Diệp Di Nguyệt tiến đến gần.
"Diệp nhị tiểu thư, cô không thể làm như vậy được, cô rõ ràng nói chỉ muốn Tiểu Lạc chút giáo huấn sẽ không làm hại con bé."
"Bốp!" Diệp Di Nguyệt tát một cái thật mạnh lên mặt thím Trần.
"Đây là chuyện của tôi đừng có xen vào cẩn thận đứa cháu trai kia của bà."
Trước ánh mắt ngoan độc, uy hiếp của Diệp Di Nguyệt thím Trần chỉ có thể lui ra, nhìn Diệp Ly Lạc bằng ánh mắt áy náy, không đành lòng.
Diệp Ly Lạc không nhìn thím Trần mà nhìn cô em gái mình đang từ từ đến gần cảm giác giống như ác quỷ địa ngục.
Sự lạnh lẽo của lưỡi dao quét qua, Diệp Ly Lạc rùng mình, các đốt ngón tay vì sợ hãi mà trắng bệch.
"Đừng...!đừng...!cô không thể làm vậy?"
Nỗi đau đớn, tuyệt vọng, bất lực khi cảm giác được làn da mình bị rạch ra, dòng máu lạnh lẽo từ từ nhỏ xuống, đối diện là khuôn mặt tàn nhẫn, điên cuồng, hưng phấn, thỏa mãn của Diệp Di Nguyệt, cô muốn khóc.
Cô thật sự muốn khóc.
Vì sao Lục Thẩm Quân còn chưa đến?
Trong mơ màng Diệp Ly Lạc nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát rú ing ỏi, tiếng con dao sắt nhọn rơi xuống đất, tiếng hét của Diệp Di Nguyệt.
Dây thừng trên người cô được cởi ra, cô được một người ôm vào