Và rồi cũng chỉ cần một cuộc điện thoại, hai ba câu người trong phòng đều nghe rõ, nhà hàng mà ông chủ Lưu gây dựng bao lâu xụp đổ rồi.
Diệp Ly Lạc ngồi gần nghe câu được câu không, cô cũng chẳng rõ bọn họ đang nói về điều gì bởi có rất nhiều từ ngữ mà cô cảm thấy khó hiểu, khó diễn giải.
Nhưng dù thế nào cô vẫn cảm thấy đắc chí.
Mặc cho ông chủ Lưu van xin Lục Thẩm Quân chẳng hề mềm lòng.
Ngược lại Lưu Trân Trân giận giữ:
"Lục Thẩm Quân, sao anh có thể vì người phụ nữ này mà vu oan cho nhà hàng của chúng tôi trốn thuế được" Cô ta chỉ tay vào mặt Diệp Ly Lạc.
Ánh mắt Lục Thẩm Quân nheo lại: "Lưu Trân Trân cô nên hỏi lại cha mình xem, có thật là tôi vu oan cho mấy người không?" Vốn anh cũng chưa định lôi chuyện này ra đâu nhưng hành động hôm nay của Lưu Trân Trân đã châm mồi lửa cho quyết định này.
Chẳng phải anh vì người phụ nữ trong lòng mà làm vậy, giống như Trụ vương sủng ái Đát Kỷ mà không màng đúng sai, phải trái.
Điều anh làm đều có chứng cớ xác thực cả.
Lưu Trân Trân nhìn vẻ mặt cha mình, ông ấy không nói vì mà tát một cái vào mặt Lưu Trân Trân.
Tất cả là tại nó, là tại nó chọc giận Lục Thẩm Quân mới khiến giấc mộng về nhà hàng vươn tầm thế giới của ông phút chốc tan biến.
Tất cả là tại nó, là tại nó.
Mặc cho vẻ mặt bất mãn của Lưu Trân Trân ông ta lần nữa cầu xin Lục Thẩm Quân, nhưng anh ta chỉ lạnh lùng quay mặt.
Diệp Ly Lạc cầm đũa gặp một miếng cá hồi bỏ vào miệng, um...!ngon thật.
Cô bỏ đũa xuống.
Hôm nay ăn no rồi, về thôi.
Cô vừa định đứng lên thì phát hiện Lục Thẩm Quân vẫn còn đang giữ chặt lấy eo mình, cô nhìn anh ta:
"Ừm...!anh buông tay ra được không?"
"Vừa nãy là Lục thiếu phu nhân chủ động cơ mà." Lục Thẩm Quân cười cười chẳng có ý định buông tha.
Diệp Ly Lạc đỏ mặt.
Nhưng một điều mà không ai ngờ tới trước sự bất ngờ của Lục Thẩm Quân cô cúi xuống hôn "chụt" một cái vào má anh.
Bờ môi mềm mại chạm vào má khiến Lục Thẩm Quân ngây người, không kịp nói thêm câu nào.
Diệp Ly Lạc bắt ngay lấy cơ hội.
Cô nhanh như cắt gỡ tay Lục Thẩm Quân ra rồi chạy như bay ra khỏi phòng, lúc đó cô có cảm giác tim mình đập thình thịch.
Lục Thẩm Quân giật mình nhìn theo bóng cô chạy ra ngoài cũng không đuổi theo.
Anh chạm nhẹ tay lên má, nơi cô vừa hôn lên dường như vẫn còn đọng lại hơi ấm của đôi môi đó vậy.
Bên ngoài Trương quản gia đã chờ sẵn đón bọn họ.
Hai người ngồi trong xe rộng rãi mà có cảm giác thật ngột ngạt.
Diệp Ly Lạc quay qua cửa kính không dám nhìn đến người dàn ông bên cạnh, vẫn cảm thấy thật xấu hổ.
Bình thường cô cũng hay thấy các tỷ tỷ của mình làm vậy với phò mã, vì vậy cô mới liều làm thử với Lục Thẩm Quân để chạy thoát ai nghĩ tới hành động đó thật ngu ngốc cộng thêm với mấy lời sến sẩm mình nói với anh khi ở trong nhà hàng nữa.
Nhìn cô vậy thôi chứ da mặt cô mỏng lắm, xấu hổ chết đi