Kết quả đúng là nọc độc của Titanoboa đã ngấm vào máu của Hà Vân, nhưng không làm cô mất cảm giác mà sốt cao cả đêm hôm đó.
Sau khi từ bờ hồ quay lại, mọi người thấy cô và Tô Vũ Phong đi cùng nhau thì rất ngạc nhiên, Minh Trạch định mở miệng trêu chọc nhưng lại bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của đại ca mình nên cuối cùng chỉ có thể gãi đầu nói:
"Bác sĩ, tắm suối nước nóng xong cảm giác khoan khoái chứ hả?".
Hà Vân nghe câu nói đầy mờ ám thế này thì có chút xấu hổ đáp: "Vâng, được tắm nước nóng dễ chịu hơn nhiều rồi.
Mọi người uống trà xong chưa?"
"Xong từ lâu rồi, thức ăn cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ mỗi hai người nữa thôi đấy".
Long cầm xiên thịt thú rừng vừa bị anh ta săn được ban nãy, nhìn Hà Vân bằng ánh mắt đầy hàm ý: "Thịt cũng đã sắp cháy rồi đây này"
Cô biết mấy người đàn ông này kiểu gì trong đầu cũng nghĩ đến chuyện xấu, có khi còn bỏ luôn ý định tìm một anh chàng làm thụ cho Tỗ Vũ Phong.
Có điều lúc này càng giải thích thì lại càng xấu hổ, cho nên Hà Vân đành cười trừ cho xong chuyện.
May sao, Tô Vũ Phong lại lên tiếng giải vây giúp cô: "Được rồi, mọi người ăn sớm giải tán sớm, giữ sức để ngày mai tiếp tục lên đường"
"Vâng".
Sau khi ăn xong, mấy người đàn ông chia nhau ra canh gác, số còn lại thì tranh thủ vào lều ngả lưng, ngủ sớm giữ sức cho ngày mai.
Bởi vì ngủ trong rừng, vả lại Tô Vũ Phong dường như cũng sẽ đi ngủ cùng với đám đàn ông nên Hà Vân ở cạnh anh không tiện lắm, cô đành phải theo A Mẫn vào một chiếc lều nhỏ.
Vốn nghĩ rằng dù cô ta có không ưa mình đi nữa thì cứ im lặng là xong chuyện, nhưng vừa vào đến lều, A Mẫn đã tìm cách gây sự với cô.
"Thế nào? Bình thường dụ dỗ vẫn chưa thành công nên hôm nay đổi chiến thuật à? Cố tình bị thương để đại ca phải tự tay thoa thuốc vào vết thương cho cô?"
"Tôi không đánh cược tính mạng để làm một việc vớ vẩn như vậy".
Suốt từ lúc quay về đến giờ, cô ta luôn nhìn Hà Vân bằng ánh mắt khó chịu.
Cô không quan tâm, nhưng đi ngủ cũng không yên, khiến Hà Vân có chút mệt mỏi: "Nếu cô muốn thử chiến thuật như tôi, sao lúc đó không thử lao lại chắn nọc độc của Titanoboa?"
"Cô tưởng tôi không dám?".
A Mẫn nhếch môi cười nhạt.
Cô ta theo Tô Vũ Phong rất lâu, từng bao lần vào sinh ra tử cùng anh, chắn nọc độc của Titanoboa cũng chẳng là gì.
Nhưng đáng tiếc, khi đó A Mẫn ở quá xa, cô ta có bay đến cũng không thể che chắn kịp cho Tô Vũ Phong, cho nên Hà Vân mới có cơ hội đó: "Đừng tưởng làm mấy hành động đó là sẽ trở thành anh hùng.
Đao kiếm, súng đạn, tôi đỡ thay đại ca cả trăm lần cũng chẳng vấn đề gì"
Hà Vân gật đầu: "Tôi biết tôi không thể so sánh được với cô, mà đại ca của cô cũng sẽ không đối xử với tôi hơn cô, thế nên cô không cần phải ghét tôi.
Sự thật là tôi chẳng làm gì cô cả"
"Có đấy".
A Mẫn hừ lạnh một tiếng rồi đột nhiên tiến sát lại gần Hà Vân: "Tôi không thích đại ca thân thiết với bất cứ người phụ nữ nào, người lạ như cô thì lại càng không".
Cô ta nói đến đây thì hai lưỡi dao găm sắc nhọn cũng đồng thời bật ra khỏi ống tay áo, sượt qua mặt Hà Vân, để lại một luồng gió lạnh buốt: "Nếu không phải cô còn có giá trị với anh ấy, tôi đã sớm g.iế.t cô rồi.
Bác sĩ, tôi không phải là người có sức kiềm chế tốt đâu, nếu cô cứ cố tình sáp lại gần anh ấy, có ngày tôi sẽ không nhịn được mà ra tay thật đấy".
Hà Vân có thể cảm nhận thấy mấy sợi tóc mai của mình bị lưỡi dao sắc nhọn giấu trong tay áo của cô ta cứa đứt, trong lòng không hề sợ hãi mà chỉ thấy khó chịu.
Cô biết, ở Đông Xưởng thì dù là đàn ông hay phụ nữ đều chỉ thích dùng vũ lực nói chuyện, nhưng A Mẫn thực sự quá mức vô lý.
Tô Vũ Phong không phải là của riêng cô ta, vậy mà A Mẫn lại tự cho mình cái quyền sở hữu anh, bất kỳ ai cũng không được động tới.
Hành động này của cô ta không những không làm cô nhụt chí, thậm chí còn kích thích bản năng hiếu thắng trong lòng Hà Vân.
Lúc này, cô thực sự muốn nói: Tôi cố tình sáp lại gần đại ca cô đấy, cô có giỏi thì ra tay thật đi.
Tuy nhiên, cuối cùng Hà Vân lại quyết định không nói những lời như vậy, bởi vì hôm nay cô đã mệt rồi, vết thương cũng đã đủ đau rồi, không muốn giằng co với người phụ nữ này nữa nên chỉ bảo: "Tôi đi ngủ trước đây".
Nói xong, Hà Vân liền đi đến chỗ chăn nệm định nằm xuống, nhưng còn chưa kịp ngả lưng thì A Mẫn đã giơ chân đá đi.
Hà Vân bắt đầu có chút bực mình: "Cô làm gì thế?".
"Chưa đủ rõ à?".
Cô ta thản nhiên đáp: "Tôi không thích cô, tránh xa ra một chút".
A Mẫn nói đến đây thì chen luôn vào giữa chỗ Hà Vân đang định nằm, dang tay dang chân là vừa vặn hết khoảng trống trong lều: "Trên người tôi chỗ nào cũng có ám khí, không muốn nửa đêm bị trúng ám khí thì tốt nhất tránh ra".
Hà Vân hết cách với người phụ nữ nghênh ngang không biết điều này, cuối cùng đành cúi xuống ôm chăn đi ra ngoài.
A Mẫn thấy cô rời khỏi liền lập tức nhổm dậy, thấy Hà Vân không đi về phía Tô Vũ Phong mà chỉ lững thững ra sau lều mới yên tâm nhắm mắt ngủ.
Thực ra cô ta chỉ muốn ép Hà Vân ngủ ở góc lều mà thôi, Hà Vân tự ý ra ngoài như vậy, có c.hế.t vì lạnh cũng chẳng liên quan gì đến A Mẫn!
Trong khi đó, rời khỏi lều xong, Hà Vân liền ngửa đầu lên nhìn bầu trời rồi hít vào một ngụm khí lạnh thật dài, cố ngăn bản thân mình không phát điên vào lều lôi đầu A Mẫn ra đánh nhau một trận.
Cô không biết tý võ vẽ gì, đến đây đã là gánh nặng cho mọi người trong đoàn, hơn nữa Tô Vũ Phong chiến đấu cả ngày cũng đã quá mệt, Hà Vân không muốn gây thêm rắc rối cho anh nên mới quyết định nhẫn nhịn A Mẫn.
Có điều đêm khuya, ở trong rừng sương muối xuống, cơ thể cô lại đang rét run phát sốt, Hà Vân thực sự không hiểu mình sẽ chống chọi ở ngoài trời suốt đêm thế nào bây giờ.
Cô nhìn về chỗ đống lửa đang cháy bập bùng ở giữa khu vực các lều, thấy mấy người đàn ông đang ngồi uống trà, ở xung quanh lại có vài người cầm súng đứng gác, Hà Vân nhìn quanh một vòng cũng chẳng thấy Tô Vũ Phong đâu.
Cô kiếm một chạc cây gần đó, phủi bụi rồi ngồi quấn chăn ngồi co ro trên chạc gây, đang định nhắm mắt thiếp đi một chút thì đột nhiên thấy dưới chân có thứ gì đó ngoe nguẩy, Hà Vân giật mình, vội vội vàng vàng rút chân lên mới phát hiện ra có một con sâu róm to bằng bắp tay đang tìm cách bò lên người cô.
Hà Vân sợ đến mức lăn từ chạc cây xuống đất, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay của Tô Vũ Phong.
Anh cúi đầu nhìn sắc mặt vì sốt và sợ hãi nên tái xanh tái mét của cô, cau mày hỏi:
"Sao lại ra đây?".
"Tôi…tôi…".
Cô ấp úng mất mấy giây mới có thể thốt ra được một câu: "Ở trong lều hơi khó ngủ nên tôi ra đây.
Còn anh, sao lại ra đây?".
Tô Vũ Phong không trả lời mà chỉ liếc về phía chiếc lều nhỏ của cô và A Mẫn, thấy ở trong đó đèn điện đã tắt tối om liền hiểu tại sao Hà Vân nửa đêm lại phải ngủ ở chạc cây thế này.
Phụ nữ đúng là sinh vật mà anh chẳng thể nào hiểu nổi.
Vẫn để A Mẫn và Hà Vân chung một lều, có lẽ là anh sai rồi!
Tô Vũ Phong trầm mặc một lúc rồi đột nhiên bế Hà Vân đi lại lều nghỉ của mình.
Cô thấy anh không thả mình xuống thì cuống quít kêu lên: "Anh đưa tôi đi đâu thế?"
"Trong rừng không ngủ được, ngủ ở lều của tôi".
"Nhưng mà… tôi vẫn đi được.
Anh thả tôi xuống đi.
Tôi tự đi được mà".
Hà Vân định nói đừng để người khác nhìn thấy, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy bọn họ đi qua mấy người đàn em đang đứng gác rồi.
Đám người của Uy Việt thấy đại ca đi ngang qua thì ai nấy đều bày ra vẻ mặt cứng ngắc đặc