Mấy tên sống sót còn lại quỳ xuống van xin rối rít, nói bọn chúng chỉ là những kẻ làm tay sai của Thiên Hạ Hội, cầu xin Tô Vũ Phong tha cho chúng một con đường sống.
Tô Vũ Phong lúc này từ trong hang bước ra, thấy hai tên còn sống sót bị Minh Trạch hành hạ đến mức mình đầy máu me mới khoát tay, tỏ ý tạm thời hãy để bọn chúng sống.
Hai tên đó thấy vậy thì cuống quít dập đầu lia lịa: “Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca”.
“Có điều…".
Tô Vũ Phong lạnh nhạt liếc bọn chúng, chậm rãi nói: "Muốn sống thì trả lời một câu hỏi trước đã”.
“Đại ca, anh muốn hỏi gì.
Bất kể chuyện gì bọn em biết, bọn em sẽ trả lời ngay”.
“Tháp pháo chôn ở đâu?”.
Hai tên kia nghe anh hỏi như vậy thì vẻ mặt lập tức cứng ngắc, kinh ngạc ngẩng lên nhìn Tô Vũ Phong.
Bọn chúng cứ đinh ninh rằng tháp pháo là thứ được Thiên Hạ Hội che giấu rất cẩn thận, dùng để đối phó với những máy bay trực thăng hoặc máy bay quân sự muốn tiếp cận với đảo Sentinel.
Hiện tại, nếu Tô Vũ Phong tha cho bọn chúng con đường sống thì chỉ một lát nữa thôi, bọn chúng sẽ dùng chính tháp pháo ấy để tiêu diệt tàu chiến của Tô Vũ Phong khi rời khỏi đảo.
Có điều, cái người là đại ca lớn thứ hai ở Đông Xưởng này hôm nay đến đây, không những có bản lĩnh đánh sập toàn bộ thiên la địa võng mà Thiên Hạ Hội giăng ra, còn biết được bọn chúng có xây dựng tháp pháo tại Sentinel này.
Bọn chúng tự hiểu đối đầu không lại với người đàn ông ấy, đành vội vàng đáp:
“Đại ca, tháp pháo được chôn ở cách nơi này không xa, để chúng tôi đưa anh đến đó”.
Tô Vũ Phong gật đầu: “Được”.
Hai gã đàn ông loạng choạng đứng dậy, một gã bị Minh Trạch bắn vào chân nên bước đến đâu, máu rớt ra đến đấy, hắn cố cắn răng chịu đựng dẫn bọn họ đi men theo con đường nhỏ sát núi đến một ngọn đồi nhỏ rộng chừng 30 mét vuông ở cách đó nửa cây số.
Thoạt nhìn, ngọn đồi kia chỉ như một ụ đất nổi lên, bên trên mọc lên rất nhiều hoa dại, tuy nhiên hai gã kia lại nói:
"Đại ca, tháp pháo được chôn ở đó, nhưng từ khi chôn tháp pháo đến nay cũng chưa từng mở ra lần nào nên mới nhiều cỏ dại như vậy".
"Thế à?".
Tô Vũ Phong lạnh nhạt hỏi lại, ngữ điệu rất bình thản, nhưng không hiểu sao vẫn làm hai tên kia nổi ga dà.
"Đại ca, bọn em không dám nói dối anh đâu, đúng là tháp pháo chôn dưới ngọn đồi đó"
"Nói dối hay không, cứ mở ra rồi biết".
Long hừ lạnh một tiếng, cầm súng chĩa thẳng vào ấn đường của một gã: "Mở tháp pháo ra".
"Các anh bình tĩnh, bình tĩnh".
Tên đó vội vàng xua tay: "Bọn tôi chỉ là đàn em ở Thiên Hạ Hội, bình thường việc điều khiển tháp pháo đều là do các đại ca quyết định.
Mặc dù chúng tôi không biết cách mở, nhưng chúng tôi biết bảng điều khiển ở đâu"
"Mày còn lề mề đừng trách tao cho sọ mày ăn đạn".
"Vâng, vâng.
Bảng điều khiển ở ngay thân cây kia, để em thử lại mở xem sao".
Nói rồi, hai tên đó tập tễnh đi lại gần một cây đại thụ ngay sát bên sườn núi, dùng tay sờ soạng tìm công tắc gì đó, tiếp theo ấn một nút, một bảng điều khiển lập tức được đẩy từ trong thân cây ra ngoài.
"Khốn kiếp, hóa ra là giấu ở đây".
Minh Trạch vừa thấy bảng điều khiển thì không nhịn được, chửi thề một tiếng.
Hà Vân đứng bên cạnh anh ta thì kinh ngạc tròn mắt nhìn cây đại thụ có cành lá xum xuê tươi tốt trước mặt mãi không thôi.
Lúc này, cô mới hiểu tại sao Tô Vũ Phong lại có lòng tốt để hai tên kia sống sót, hóa ra Thiên Hạ Hội ngụy trang quá tốt, giống thật đến mức nếu không phải người trong bọn chúng thì chắc hẳn sẽ chẳng ai để ý đến một cái cây giữa cả nghìn cây cối ở Sentinel này.
Để bọn chúng tự khai ra chỗ che giấu tháp pháo là biện pháp nhanh nhất.
Nhưng mà hình như có điều gì đó không đúng thì phải, hai tên đó rõ ràng đã nói không biết sử dụng bảng điều khiển, nhưng bọn chúng đã loay hoay đứng ở thân cây đó gần 30 giây rồi.
Hà Vân lập tức hoảng hốt, định lên tiếng bảo Tô Vũ Phong cẩn thận, nhưng cùng lúc này đột nhiên gáy cô cảm nhận được một vật lạnh buốt tì vào.
Cảm giác họng súng cô đã được trải nghiệm khi gặp Tô Vũ Phong lần đầu tiên, bây giờ đối diện với nó lần nữa thì Hà Vân liền phát hiện ra ngay.
"Tất cả giơ tay lên".
Robert chẳng biết đã tiến đến phía sau bọn họ từ bao giờ, hắn dí súng vào cổ Hà Vân, hét to một tiếng: "Bỏ súng xuống”
"Robert".
Minh Trạch ngay từ đầu đã không ưa hắn, giờ thấy Robert đứng ở đây thì liền chửi ầm lên: "Con m.ẹ nó, hóa ra mày là nội gián?"
"Nội gián?".
Robert bỗng nhiên phá lên cười: "Tao đến đây chẳng qua là để thăm dò bản đồ, cái lũ thổ dân Sentinel này muốn g.iế.t lúc nào cũng được".
Hắn nói đến đây lại liếc nhìn Tô Vũ Phong: "Tô Vũ Phong, nếu muốn con đàn bà của mày sống thì đưa chiếc đĩa đồng cho tao"
“Không thì sao?”.
Anh lạnh nhạt hỏi lại.
“Thì không những con đàn bà của mày c.hế.t mà tất cả bọn mày cũng không thể rời khỏi đây”.
Robert nhìn về cây đại thụ phía sau, lúc này hai gã Thiên Hạ Hội không mở tháp pháo mà nhân lúc Tô Vũ Phong bị phân tán sự chú ý bởi Robert đã khởi động rất nhiều nòng súng từ thân cây, chĩa về phía anh: “Tô Vũ Phong, tao nghĩ người thông minh như mày chắc cũng hiểu thế nào là bớt giao tranh sẽ bớt đổ máu”.
“Nói thẳng ra là bên tao đông người hơn, mày sợ ch.ế.t khi hai bên giao tranh nên mới bắt cô ấy làm con tin, phải không?”.
Robert bị anh vạch trần thì hừ lạnh một tiếng: “Đã biết rồi thì không cần phải vòng vo nữa.
Mày đưa đĩa đồng cho tao, để bọn tao an toàn rút khỏi đây, tao cũng sẽ tha cho con đàn bà này cùng với người của mày”.
“À…”.
Tô Vũ Phong làm như đã hiểu ra gì đó, sắc mặt anh vẫn bình thản như thường lệ, thậm chí ngay cả động tác cũng rất đỗi ung dung: “Nếu tao đoán không nhầm thì mày là người chỉ huy của nhóm Thiên Hạ Hội ở Sentinel này nhỉ?”
"Coi như mày có mắt".
Robert vừa nói vừa tóm lấy Hà Vân, lôi cô về phía sau một đoạn, giữ khoảng cách an toàn với người của Tô Vũ Phong: "Mày đã đoán ra từ trước nên mới cố ý không để tao phiên dịch cuộc nói chuyện giữa mày và thủ lĩnh đêm qua phải không?”
"Coi như mày có mắt".
Tô Vũ Phong lạnh nhạt dùng chính câu nói của Robert để phản kích lại hắn.
Ngày hôm qua, sau khi tàn cuộc rượu, thủ lĩnh có mời anh vào tham quan hang động kim cương của ông ta, nhân tiện còn dẫn Anche đi cùng.
Khi ba người vào bên trong thì Tô Vũ Phong mới nói đến việc ngày mai anh cần thủ lĩnh mai phục ở trong rừng cây trước cửa hang thờ thần Heera, đổi lại, anh sẽ giúp ông ấy một việc.
Robert đương nhiên không biết được chuyện này nên mới trúng kế của anh, cuối cùng để rất nhiều đàn em của hắn phải ch.ế.t thảm.
Robert hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhưng hắn không dám ra tay g.iế.t Tô Vũ Phong, bởi vì lúc này lực lượng của hai bên quá chênh lệch.
Dù hắn có khống chế Hà Vân và chĩa rất nhiều nòng súng máy từ thân cây cổ thụ phía sau vào bọn Tô Vũ Phong đi chăng nữa, nếu đối phương chống trả, hắn cũng không thể còn sống mà rời khỏi Sentinel này:
"Mày phát hiện ra từ khi nào?"
"Từ lúc nhìn thấy khẩu súng của Anche".
Anh không nhìn Robert mà ánh mắt từ đầu tới giờ chỉ nhìn mỗi Hà Vân.
Đáy mắt Tô Vũ Phong lúc nào cũng chẳng một gợn sóng, nhưng không rõ tại sao cô lại có thể cảm nhận được anh muốn nói hai từ: Bình Tĩnh.
Phải rồi, chính là hai từ này.
Cách đây 5 tháng, khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, lúc đám người kia sắp xông vào nhà cô để tìm Tô Vũ Phong, anh đã nói đúng hai chữ Bình Tĩnh.
Chuyện gì cũng sẽ giải quyết được khi bình tĩnh.
"Chỉ một khẩu súng cũng đoán ra được tao?".
Vẻ mặt Robert tràn đầy nghi hoặc: “Tô Vũ Phong, mày đang nói đùa đấy à?”
“Nói đùa?”.
Anh nhếch môi cười nhạt: "Thổ dân Sentinel không thể tự sản xuất ra súng, cũng không biết dùng nếu như không trông thấy người khác luyện tập".
Tô Vũ Phong phủi phủi bàn tay mình, chậm rãi co năm ngón tay lại rồi mở ra, liên tục như vậy vài lần, giống như đang vận động các khớp tay vậy: "Loại súng ngắn ổ xoay do Bỉ sản xuất có sức giật mạnh hơn ổ các súng ngắn thông thường.
Nếu như sử dụng loại súng này lâu ngày thì phần giữa ngón cái và ngón trỏ sẽ có vết chai".
Nói đến đây, Tô Vũ Phong lại liếc bàn tay của Robert: "Tay mày vừa vặn có đúng vết chai ấy".
Đến nước này, Robert không thể không công nhận, Tô Vũ Phong chính là một đối thủ khác biệt nhất trong những kẻ ở xã hội đen mà hắn từng gặp.
Chỉ một chi tiết quá nhỏ, vốn nghĩ chẳng ai có thể để ý đến, vậy mà không thể lọt qua được con mắt sắc bén cùng sự tư duy quá tốt của Tô Vũ Phong.
Robert trước giờ luôn có một sở thích rất kỳ dị, hắn không dùng các khẩu súng ngắn tự động thông thường mà chỉ thích dùng súng ngắn ổ xoay của Bỉ.
Và đúng như lời Tô Vũ Phong nói, sử dụng loại súng này lâu ngày thì sức giật của súng sẽ làm bàn tay hắn có nhiều vết chai, đặc biệt là ở vùng da giữa ngón trỏ và ngón cái.
Anche vì nôn nóng muốn g.iế.t những người lạ lên đảo nên mới thừa lúc hắn không để ý, ăn trộm khẩu súng của hắn chạy ra ngoài rừng cây thôi miên.
Sau này khi Tô Vũ Phong nhìn thấy khẩu súng đó, lại trông thấy vết chai đặc trưng trên tay Robert, cuối cùng đã suy luận ra được thân phận đích thực của hắn.
Robert cười nhạt: "Không hổ danh là đại ca thứ hai của Đông Xưởng, người được Chú Ba tin tưởng nhất".
Hắn không quan tâm đến mấy động tác nhỏ nhặt của Tô Vũ Phong, hiện tại chỉ muốn chú ý mỗi đến việc đối phương có rút súng hay không: "Có điều, dù mày có biết trước cũng chẳng thay đổi được gì.
Bây giờ chúng ta có vị trí như nhau, không giao tranh mới là điều sáng suốt”
Nói đến đây, Robert đột ngột tăng lực dí súng vào Hà Vân: "Đừng phí lời nữa, Tô Vũ Phong, mau đưa đĩa đồng ra đây".
"Được thôi".
Anh gật đầu với Robert, cùng lúc này, bàn tay cũng đột ngột nắm lại.
Hà Vân tức xoay người, dùng con dao găm đính kim cương mà Tô Vũ Phong đã đưa cho mình lúc ở hồ nước sau núi, nhắm mắt nhắm mũi đâm mạnh vào mạng sườn Robert.
Cô chưa chiến đấu với Tô Vũ Phong được bao lâu, nhưng chẳng hiểu sao có thể đọc hiểu được những cử chỉ của anh.
Ban nãy, khi Tô Vũ Phong nói chuyện làm phân tâm Robert, những động tác tay của anh giống như muốn nói Hà Vân hãy sử dụng con dao đó.
Cô không thể lên tiếng nói chuyện, nhưng cô tin Tô Vũ Phong, cho nên nhân lúc Robert không để ý Hà Vân đã lén lút lôi con dao kia ra, dứt khoát đâm Robert theo ám hiệu của anh.
Khi mũi dao của Hà Vân vừa chạm vào người Robert, đồng thời bốn tiếng súng “đoàng… đoàng… đoàng… đoàng” cũng lập tức vang lên.
Tô Vũ Phong không biết đã rút súng ra từ bao giờ, chỉ trong vòng đúng một giây đã nhắm chuẩn vào cổ tay đang cầm súng của Robert, viên đạn thứ