A Mẫn nói đến đây, đuôi mắt liếc về phía Hà Vân, thấy sắc mặt cô có chút cứng lại thì vô cùng hài lòng: "Nhưng tôi vẫn ở bên anh ấy đến tận bây giờ, một mặt vì tôi yêu anh ấy.
Mặt khác, tôi không ngáng chân, không gây phiền phức cho anh Phong.
Cô không nghĩ sao? Giữa cả đống đàn ông như vậy, tại sao chỉ có một mình tôi là phụ nữ đi theo anh ấy".
Vấn đề này Hà Vân không phải chưa từng nghĩ đến, lúc ở Đông Xưởng, lần đầu tiên biết A Mẫn là người của Uy Việt, cô đã thắc mắc tại sao một cô gái lại ở cùng với cả đám đàn ông như vậy.
Nếu không phải A Mẫn có một vị trí nào đó trong lòng Tô Vũ Phong, anh nhất định sẽ không để cô ta đi theo mình như thế.
Nghĩ đến đây, Hà Vân lẳng lặng hít sâu vào một hơi, cố làm tâm tình mình bình tĩnh lại để tránh mắc bẫy A Mẫn: "Cũng có thể bởi vì anh ấy không coi cô là phụ nữ".
"Thật vậy sao?".
A Mẫn cười lạnh: "Cô đang tự an ủi chính mình đấy à?".
"A Mẫn, tôi khuyên cô một câu".
Hà Vân đặt một chiếc bát sạch xuống mặt đá, quay sang nhìn thẳng vào cô ta, nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ: "Tôi biết đại ca của cô là người mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng muốn có, nhưng tình cảm là của anh ấy, lựa chọn làm gì cũng là việc riêng của anh ấy.
Cô không cần đả kích tôi.
Tôi thích anh ấy, tôi thừa nhận, nhưng tôi sẽ không giành giật như cô.
Bất kể cô có nói gì, tôi vẫn không thay đổi".
A Mẫn đột nhiên bật cười thành tiếng, nhưng trong ánh mắt lại chỉ có một tầng sương mù rét lạnh.
Cô ta không dám ra tay gi.ế.t Hà Vân, sợ Tô Vũ Phong biết được sẽ không tha thứ cho mình, cho nên mới phải lợi dụng Lâm Cảnh Kỳ.
Có điều, Lâm Cảnh Kỳ đúng là kẻ vô dụng, đã tốn nhiều thời gian như vậy mà không làm gì được Hà Vân, thậm chí còn khiến Tô Vũ Phong quyết định ra mặt bảo vệ cho người phụ nữ đó, kết quả là hai người lại trở về bên nhau.
Đây chẳng phải là trộm gà không được, còn mất nắm gạo đó sao?
A Mẫn không nuốt được cục tức này, hôm nay nhìn thấy Hà Vân đến đây cùng Tô Vũ Phong, cô ta đã cảm thấy nỗi hận gần như dâng đến đỉnh điểm, chỉ muốn dùng dao băm vằm Hà Vân.
Nhưng cô ta biết, mình vẫn chưa đủ can đảm để làm thế, cho nên chỉ có thể dùng lời nói để công kích Hà Vân.
Không ngờ người phụ nữ đó đúng là không biết trời cao đất dày, còn dám nói sẽ không thay đổi.
"Được thôi".
A Mẫn lạnh lùng đáp: "Đợi một ngày nào đó có cơ hội, tôi sẽ cho cô chứng kiến tận mắt.
Đại ca của tôi là kiểu người mạnh mẽ, làm tình cũng chưa từng nhẹ nhàng, bác sĩ, nhân lúc anh ấy còn muốn chơi cô, cô cố mà chịu nhé”.
"Cảm ơn, tôi thích kiểu cơ bắp mạnh mẽ như anh ấy, tình thú cũng đúng gu tôi”.
A Mẫn cuối cùng cũng bị chọc điên, trừng mắt nhìn cô: "Loại phụ nữ không biết xấu hổ"
Hà Vân không thèm chấp cô ta, úp xong chiếc bát cuối cùng liền quay người đi ra ngoài.
Cô lên kiểm tra tình hình của chú Ba một vòng, lúc quay xuống lại thấy Tô Vũ Phong đang bàn chuyện gì đó với đám Minh Trạch.
Cô không làm phiền, đành lần mò lên sân thượng, ngắm bầu trời đêm ở Vân Sơn.
Người ta nói Vân Sơn rất đẹp, nhưng bây giờ ngồi giữa núi rừng rộng lớn, nhìn lên biển sao trời trên cao, Hà Vân mới thực sự cảm thấy nơi này không phải gọi là đẹp mà là một chốn bồng lai tiên cảnh, trong lành sạch sẽ, hoàn toàn tách xa với khói bụi và sự xô bồ của trần thế.
Cô ngồi ngẩn ngơ ngắm sao, cũng chẳng để ý đến việc có người đến sau lưng mình từ lúc nào.
Khi Tô Vũ Phong đi đến bên cạnh, Hà Vân mới giật mình nghiêng đầu sang nhìn.
"Bầu trời ở Vân Sơn không ô nhiễm khói bụi, nhìn thấy sao rõ hơn".
Anh nói.
Cô ngẩn ra vài giây, mới mỉm cười đáp: "Nếu Vân Sơn mở cửa cho du khách đến tham quan, đảm bảo kiểu gì cũng sẽ đông khách".
Tô Vũ Phong khẽ cười: "Nếu thế thì sớm muộn cũng sẽ ô nhiễm, lúc đó em có ngồi ở đây cũng sẽ không thấy sao nữa".
"Ừ, đúng nhỉ?".
Hà Vân ngẩng đầu nhìn sao Bắc Đẩu sáng lấp lánh trên cao, bên cạnh còn có một vầng trăng sáng, từng dải ánh sáng màu vàng như một dải lụa lấp lánh trải xuống từng cành cây ngọn cỏ ở Vân Sơn, khiến không gian như biến thành một bức tranh hoàn mỹ: "Em thấy ở đây không khí còn trong lành hơn Sentinel".
"Nếu em thích thì sau này thường xuyên đến đây là được".
Tô Vũ Phong đút tay vào túi quần, bộ dạng ung dung thong thả hỏi cô: "Nãy giờ đang nghĩ chuyện gì thế?"
"Nghĩ đến tại sao Vân Sơn này lại thuộc về anh”.
Tô Vũ Phong bật cười, cô gái nhỏ này rất thẳng thắn, không náo loạn, không làm nũng, cũng chẳng vòng vo.
Anh rất thích tính cách này của cô, nói chuyện càng thoải mái: “Anh sinh ra ở đây, biệt thự này là tài sản được thừa kế của gia đình".
"Trước đây em nghe nói Vân Sơn là nơi người lạ không được phép vào, chỉ chủ nhân nơi này mới có quyền tự do đi lại.
Cũng thấy báo viết đến nhiều lần, nhưng không có ai biết chủ nhân của Vân Sơn là người nào cả".
Nói đến đây, ánh mắt cô lại tò mò liếc anh từ trên xuống dưới một lượt, ngay từ lần đầu thấy Tô Vũ Phong ăn uống, cô đã biết anh rất khác với bọn Minh Trạch, anh không phải dạng phàm phu tục tử mà chắc chắn xuất thân gia thế, bây giờ mới biết nhận định của cô không hề sai: “Anh có cả một biệt thự to thế này ở Vân Sơn, còn tự nhiên chạy đến Bentu làm gì?”.
“Nói muốn học đánh nhau, em tin không?”
Hà Vân nghiêm túc lắc đầu: “Không tin”.
Nụ cười của Tô Vũ Phong càng thêm sâu, anh vươn tay khẽ vuốt tóc cô, mấy sợi tóc mềm mại của Hà Vân lướt qua lòng bàn tay anh: “Tạm thời bây giờ chưa thể nói cho em biết, nhưng chắc chắn mục đích đến Bentu của anh không phải làm điều xấu”.
"Em sẽ không tò mò đâu".
Cô cười cười, có những chuyện phải để tình cảm chín muồi mới nên biết tường tận.
Hơn nữa anh mặc dù không thể nói nguyên nhân, nhưng vẫn khẳng định không làm việc xấu, vậy có nghĩa là anh đang dần tin tưởng Hà Vân rồi: "Nếu một ngày nào đó em xác định anh là người đàn ông gắn bó với em cả đời, nhất định anh phải kể tường tận cho em nghe đấy nhé".
Tô Vũ Phong vô cùng hài lòng, gật đầu: "Được".
Cả hai người im lặng một lúc, lát sau, Hà Vân lại mở miệng gọi tên anh: "Phong".
"Ừ".
"Tại sao anh lại thu nhận A Mẫn?".
"Ban đầu cô ấy là người bên Cảnh Kỳ, Uy Việt bọn anh không thu nhận phụ nữ".
Tô Vũ Phong hiểu A Mẫn và Hà Vân không thích nhau, cho nên thành thật trả lời cô: "Lâm Cảnh Kỳ muốn cư.ỡ.ng bứ.c A Mẫn, nhưng cô ấy nhất quyết chống cự, còn đâm hắn một dao, cuối cùng suýt bị người của Lâm Cảnh Kỳ gi.ế.t ch.ế.t".
"Thế nên anh cứu cô ấy?".
Tô Vũ Phong lẳng lặng gật đầu: "A Mẫn biết võ, gia đình cũng không còn ai, không có chỗ để về.
Mà đàn ông bọn anh ở với nhau cũng lộn xộn, có một người phụ nữ đến sắp xếp mọi việc cũng tốt hơn nhiều, thế nên A Mẫn đi theo bọn anh".
“Thì ra là thế, em cứ luôn thắc mắc không biết tại sao một người phụ nữ lại có thể đi theo đám đàn ông các anh chém chém g.iế.t g.iế.t".
Hà Vân rõ ràng hài lòng với câu trả lời này của anh, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ khó chịu, cô tựa sát vào ngực Tô Vũ Phong, muốn lắng nghe nhịp thở để biết anh nói thật hay nói dối.
Thế nhưng Tô Vũ Phong vẫn rất bình thản: “Đúng vậy, một người phụ nữ bình thường không nên đi theo đám đàn ông cả ngày chỉ biết đâm chém".
"Nhưng mà cũng hết cách".
Hà Vân ảo não thở dài, vẻ mặt đầy bất lực: "Đi cùng một lần rồi thì lại thích đến c.hế.t, quay về với cuộc sống bình thường cứ thấy không quen".
Nghe cô nói vậy, khóe miệng của Tô Vũ Phong mới khẽ cong lên, cười đẹp đến mức ngay cả ngàn ngôi sao kia cũng chẳng thể sáng bằng anh được: "Có hối hận không?".
"Không.
Tính em không thích ở yên một chỗ, chắc là cũng không thích sống cuộc đời bình thường.
Đi theo mọi người, gặp những thứ mình chưa từng gặp, làm nhiều thứ chưa bao giờ dám làm.
Chắc là con người em sướng không chịu được, cứ thích chịu khổ.
Càng phiêu lưu thì em lại càng thích".
"Không phải em thích anh à?".
Tô Vũ Phong cúi đầu nhìn cô.
Hà Vân tủm tỉm cười: "Thích cả hai".
Vừa dứt lời môi anh đã chầm chậm hạ xuống, không mạnh mẽ và cuồng dã như đêm qua mà rất nhẹ nhàng, Tô Vũ Phong tỉ mỉ ngậm lấy cánh môi của Hà Vân, chậm rãi nhấm nháp, chậm rãi thưởng thức, cách hôn từ tốn này khiến cả người cô nhũn ra, Hà Vân cảm tưởng bản thân giống như bị rút cạn sức lực, yếu ớt tựa vào ngực Tô Vũ Phong.
Hai người hôn nhau đến khi toàn thân nóng lên, đầu óc Hà Vân lại bắt đầu xuất hiện rất nhiều ý niệm đen tối, giống như hôm qua, lúc hôn nhau cô đã muốn cởi sạch quần áo của anh, làm anh… Nhưng anh vẫn không cho cô.
Tô Vũ Phong vẫn vạch rõ giới hạn của hai người, anh chỉ dừng lại ở nụ hôn, không hề có hành động gì quá đáng, cuối cùng chỉ ôm Hà Vân ngủ hết một đêm.
Kỳ thực, Tô Vũ Phong cũng chẳng phải thần thánh vô dục vô cầu gì cả, anh cũng rất muốn cô, nhưng lại sợ hành động quá vội vàng, cho nên đành quyết định nhẫn nhịn.
Hôn một lúc, cho đến khi Tô Vũ Phong buông ra thì hai má Hà Vân đã đỏ ửng lên.
Cô dựa vào người anh, vẫn cứ có cảm giác tất cả như mình đang mơ vậy.
Một người như Tô Vũ Phong, vậy mà lại thích cô.
"Nếu Đông Xưởng không sụp đổ…”.
Hai người im lặng thở một hồi, cuối cùng Hà Vân mới hạ quyết tâm hỏi anh một câu: “Anh có gặp lại em không?”
“Chắc sẽ không”.
Tô Vũ Phong ôm lấy Hà Vân trong lòng, liếc vẻ mặt bắt đầu có chút giận dữ của cô, bật cười: “Vì khi quay lại tìm em, chắc em đã lấy chồng rồi”.
Mặc dù anh nói những lời này khẩu khí rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Hà Vân lại chợt trào dâng chua xót.
Cô biết, cuộc sống của anh khác xa cuộc sống của cô, anh có nhiều chuyện phải làm, cũng chẳng rõ tương lai hai người sẽ đi đến đâu, thế nên Tô Vũ Phong mới chỉ dừng lại ở nụ hôn với cô.
Nhưng yêu thích một người thì đâu cần quan tâm đích đến chứ? Cứ bước đi, chỉ cần khi còn có thể, vẫn trông thấy anh là được rồi!.
Hai người trò chuyện thêm một lúc mới vào trong đi ngủ, đợi bóng bọn họ rời khỏi sân thượng rồi, A Mẫn mới lặng lẽ châm một điếu thuốc, đưa lên miệng rồi rít một hơi thật dài, sau đó phả ra một làn khói trắng không rõ hình thù gì.
Cô ta hút hết ba, bốn điếu mới hạ quyết tâm ấn một số điện thoại, đầu dây bên kia rất lâu mới nhận máy: “Tên khốn nào gọi ông vào giờ này, muốn ch.ế.t hả?”.
“Lâm Cảnh Kỳ”.
A Mẫn dụi điếu thuốc, trầm mặc gọi.
Ở đầu dây bên kia, Lâm Cảnh Kỳ cũng nhận ra giọng A Mẫn, lập tức đổi thái độ: “A Mẫn”.
“Nói cho tôi biết, thứ anh cần lấy nhất của chú Ba là gì?”.
“A Mẫn, em nói gì thế? Bây giờ em đang ở đâu?”.
A Mẫn im lặng, Lâm Cảnh Kỳ sợ cô ta sẽ cúp máy nên vội vàng nói: “Em cần biết chuyện này làm gì?”.
“Tôi muốn biết Phong định làm gì tiếp theo”.
Lâm Cảnh Kỳ trầm mặc một lúc, cuối cùng mới dè dặt hỏi một câu: “A Mẫn, em có muốn quay lại bên anh không?”.
“Nếu như anh giúp tôi, tôi sẽ trở về bên anh”.
“Được”.
Lâm Cảnh Kỳ dứt khoát gật đầu, hắn biết A Mẫn sẽ không làm phản Tô Vũ Phong, chỉ là cô ta muốn làm một số chuyện, chiếm được trái tim của ‘anh cả’ mà thôi.
Lâm Cảnh Kỳ tự biết mình không thể so sánh với Tô Vũ Phong, nhưng anh ta yêu A Mẫn, bất kể chuyện gì cũng đều chấp nhận, chỉ cần cô ta chịu quay lại: “Bọn anh đều muốn tìm vị trí của Atlantic, nơi đó không phải là thành cổ gì cả, đó là một căn cứ quân sự liên minh bí mật giữa phiến quân và chính phủ một số nước.
Ở đó nghiên cứu hạt nhân, có rất nhiều composite sợi thuỷ tinh bền vững, cả anh và Tô Vũ Phong đều muốn có nó”.
“…”.
“Lúc bọn em đi Sentinel, anh mới nghe nói bản đồ dẫn đến Atlantic giấu trong chiếc đĩa đồng ở Sentinel.
Tìm được bản đồ rồi, xác định vị trí rồi, nhưng vẫn cần một số thứ để mở con đường xuống đó”.
A Mẫn lại châm thêm một điếu thuốc khác, rít sâu vào một hơi: “Thứ đó có trên người chú Ba?”.
“Một phần thôi”.
Lâm Cảnh Kỳ thở dài, sau khi khống chế được chú Ba, hắn có làm cách nào cũng không thể moi được tin tức gì từ vật đó, khám xét trên người kỹ càng cũng không phát hiện, cho nên mới để Tô Vũ Phong đưa chú Ba đi: “Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.
Thanh Long và Chu Tước đang ở trong tay Tô Vũ Phong, Bạch Hổ thuộc về chú Ba, còn Huyền Vũ nghe nói có hình dạng một ngôi sao gì gì đó.
Nhưng mất tích mấy chục năm rồi, vài năm trước có nghe một ít tin tức rồi lại bặt tăm hơi”.
A Mẫn nghĩ đến thời gian này bọn Minh Trạch nói tìm mặt dây chuyền hình ngôi sao gì đó, cô vốn không để ý, mà Tô Vũ Phong xưa giờ vẫn không thường nói kế hoạch tiếp theo của mình cho A Mẫn biết, cho nên cô ta mới đoán già đoán non.
Giờ nghe Lâm Cảnh Kỳ nói vậy, A Mẫn liền hiểu rõ, Tô Vũ Phong gần đây đang tìm kiếm ngôi sao Huyền Vũ.
A Mẫn tự có suy tính trong lòng, chậm rãi nhả ra một làn khói: “Lâm Cảnh Kỳ, tôi có một yêu cầu”.
“Em nói đi”.
“Tôi muốn anh g.iế.t người phụ nữ của Tô Vũ Phong”.
Lâm Cảnh Kỳ lúc này thực sự không thể nhịn nổi, đập bàn hét ầm lên: “A Mẫn, em yêu anh ta, còn muốn trở về bên tôi sao? Em đừng lợi dụng tôi”.
“Anh cũng biết, anh cả của anh chưa từng yêu tôi”.
Giọng A Mẫn vẫn lạnh lùng,