Cảnh vật Vân Sơn vào buổi sáng vô cùng tươi mát, mấy ánh nắng của ngày mới xuyên qua những kẽ lá xanh biếc, chiếu lên thảm thực vật xanh tươi bên dưới khu rừng nguyên sinh thuộc dãy núi ngũ hành sơn.
Tô Vũ Phong lái xe Jeep đưa Hà Vân rẽ vào một con đường khác lối vào biệt thự, đi thêm chừng 5 kilomet nữa, trước mặt liền hiện ra một hồ nước tự nhiên rộng lớn, giữa hồ nổi lên một ụ đất như một hòn đảo nhỏ.
Cảnh vật đẹp và thanh bình giống hệt như một bức tranh.
Hà Vân vừa bước xuống xe, nhìn thấy khung cảnh trước mặt liền không nhịn được cảm thán một tiếng: “Đẹp quá”.
Tô Vũ Phong nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cười: “Nơi này dùng để an dưỡng rất tốt.
Nếu em thích, chúng ta có thể ‘cắm trại’ ở đây vài ngày”.
Hà Vân biết anh còn bề bộn công việc, có thể đưa cô đến đây nghỉ ngơi một ngày là quá tốt rồi.
Cô không dám mè nheo đòi hỏi anh, chỉ nói: “Hai ngày được không? Hôm nay ở đây câu cá, ngày mai ngủ dậy quay về”.
“Được”.
Tô Vũ Phong thoải mái nắm lấy tay cô, sau đó kéo Hà Vân đi đến một ngôi nhà, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng mới biết đây là nơi đặt đài cáp treo.
Ban đầu, Hà Vân cứ nghĩ bọn họ sẽ phải dùng thuyền chèo đến đảo, nhưng giờ mới biết nơi vắng vẻ không có một bóng người này lại đặt cả cáp treo tự động hiện đại.
Tô Vũ Phong thấy cô cứ ngây ngốc nhìn dây cáp dài nối liền từ bờ đến giữa lòng hồ mới lên tiếng:
“Hồ rộng, nếu đi thuyền thì mất rất nhiều thời gian mới đến được đảo.
Đi cáp treo sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn”.
Hà Vân nghe xong, liền cong miệng cười: “Quán Bar lớn nhất thành phố C là của anh, Vân Sơn nổi tiếng trong truyền thuyết cũng là của anh.
Ngay cả cái hồ dùng để câu cá này chẳng có mấy dịp đến, anh cũng đặt cáp treo đời mới nhất.
Đại ca, rút cuộc tài sản của anh có bao nhiêu thế hả?”
“Cũng chẳng có bao nhiêu”.
Anh nắm lấy tay cô, khẩu khí nhẹ tênh như gió: “Đủ để nuôi em”.
“Anh định nuôi em bao lâu?”
“Nếu có thể, anh sẽ nuôi cả đời”.
Câu trả lời này làm khoé miệng của cô lập tức cứng ngắc, nhất thời không nói được nên lời.
Từ khi cha mẹ mất đi, Hà Vân trở thành một kẻ mồ côi không nơi nương tựa, không có người thân, không có nơi chốn trở về, chỉ có một mình cô đơn giữa thế gian rộng lớn này.
Nhưng hôm nay, Tô Vũ Phong nói anh nuôi cô, một câu rất đơn giản nhưng vừa đủ để sưởi ấm trái tim chằng chịt lỗ hỗng của Hà Vân, khiến cô cảm thấy bản thân mình không đơn độc nữa, đường đi dài đã có anh đi cùng rồi.
Phải nói làm sao nhỉ? Đột nhiên Hà Vân có cảm giác như anh đã trở thành một phần trong cuộc đời của cô vậy, giống như gia đình, sẵn sàng dang rộng đôi cánh để che chở cho cô, sẵn sàng đồng cam cộng khổ cùng cô, sẵn sàng chia cho cô một phần ấm áp mà anh có.
Không cần anh nói lời yêu, chỉ cần thế này là đủ rồi!
Hà Vân xúc động hít sâu vào một hơi, gượng gạo nói: “Không tin”.
Anh không đáp, chỉ khẽ cười rồi nắm tay cô đi lên từng bậc trên đài cáp treo.
Gió mát trên đài cao thổi đến, nhẹ nhàng làm dịu đi viền mắt đang cay nóng của Hà Vân.
Cho đến khi Tô Vũ Phong ấn một nút để khởi động hệ thống ròng rọc, sau đó ôm cô đặt lên đùi mình để khỏi lắc lư khi cáp treo bắt đầu hoạt động, anh mới nói:
“Anh rất muốn ở bên em cả đời, để em tự kiểm nghiệm”.
Tô Vũ Phong ngừng một lúc, lại khẽ vuốt tóc Hà Vân: "Nhưng trước mắt còn nhiều chuyện chưa hoàn thành, thế nên đợi một thời gian nữa, nếu được, sẽ chứng minh cho em, được không?"
Dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, những tia nắng vàng xuyên qua cửa kính của lồng cáp treo, chiếu lên sườn mặt của Tô Vũ Phong, khiến cho anh càng trở nên đẹp trai đến mức chói lọi, nhưng hiện tại, ngay cả một lời nói của anh cũng đủ làm trái tim cô đau nhói.
Hà Vân thực sự muốn bên một Tô Vũ Phong cả đời, nhưng cả đời của hai người sẽ kéo dài trong bao lâu? Sau khi anh tìm được Huyền Vũ, anh sẽ lại phải đi, chẳng biết trước mắt còn nguy hiểm gì, cũng chẳng biết có còn ngày mai hay không.
Cho nên anh mới không dám khẳng định bất kỳ điều gì cả.
Hà Vân hiểu, hiểu hết, nhưng vẫn không nhịn được, ôm lấy anh:
“Phong”.
“Ừ”.
“Sau khi tìm được Huyền Vũ, anh sẽ đi đâu?”.
“Anh sẽ đến Atlantic.
Ở đó có một nhà máy nghiên cứu hạt nhân của phiến quân liên hiệp với một số tổ chức chính phủ.
Anh cần composite sợi thủy tinh bền vững và hủy nhà máy đó”.
"Nhất định phải đi sao?"
Anh dứt khoát gật đầu: "Nhất định phải đi".
"Vậy…".
Cô lưỡng lự một hồi, sau cùng cũng hỏi một câu có vẻ hơi thừa thãi.
Hà Vân biết rõ, nhưng vẫn muốn khẳng định một lần nữa: “Đến đó nguy hiểm lắm phải không?”.
Tô Vũ Phong trầm mặc nhìn cô, sau cùng mới lặng lẽ gật đầu: “Không sao đâu”.
Cuộc đời đầy mưa gió của anh, ba chữ ‘không sao đâu’ thực sự vô cùng xa xỉ.
Nghe giọng nói kiên quyết của anh khi nói nhất định phải đi, cô không dám khuyên Tô Vũ Phong từ bỏ, chỉ bảo: “Anh có nghĩ đến một ngày nào đó rời khỏi xã hội đen không? Quay về Vân Sơn, ngày ngày trồng rau nuôi cá?”.
“Trước đây cũng có lúc nghĩ vậy, nhưng bây giờ khác rồi”.
Ánh mắt Tô Vũ Phong trong veo bình thản, nhưng có thể nhìn ra được một ý cười nhẹ nhàng trong đó.
Anh ôm siết lấy cô: “Lấy vợ sinh con, sống hết một đời người bình thường”.
Sống mũi của Hà Vân bất giác trở nên cay cay, cô cũng có ước nguyện giống như anh, trả thù xong cho cha mẹ, cô cũng muốn xây dựng gia đình với người đàn ông mà mình yêu, sinh vài đứa con, sống hết một đời người bình thường.
Cô gật đầu: “Em cũng có một tâm nguyện, hoàn thành xong nhất định cũng sẽ ước như anh”.
“Tâm nguyện của em là gì?”.
Tô Vũ Phong khẽ hỏi.
“Tìm được kẻ sát hại bố mẹ em.
Trả thù xong mới có thể yên lòng”.
Nghe xong câu này, đáy mắt bình thản của Tô Vũ Phong bất giác sượt qua một tia kinh ngạc, xen lẫn đó là một sự thương xót không nói được nên lời.
Anh đã thử tìm hiểu về thân phận của Hà Vân, nhưng trong hồ sơ chỉ ghi rất đại khái, cô sinh ra thành phố C, cha mẹ đã mất từ lâu, hiện tại ở đây cũng chẳng có người thân thích, chỉ có một cô bạn thân tên là Trần Phương Vy.
Tô Vũ Phong nghĩ mỗi người đều có một cuộc đời khác nhau, quá khứ của Hà Vân ra sao anh không để tâm đến, hiện tại chỉ muốn ở bên cô, đối xử với cô thật tốt, nếu có thể, anh muốn được chăm sóc cho Hà Vân hết quãng đời này, bù đắp lại những tổn thương của cô.
Đáng tiếc, đến hôm nay mới biết, hóa ra cuộc đời của người con gái mà anh thương lại nhiều gian nan đến thế!
Tô Vũ Phong nắm chặt lấy bàn tay cô, định nói gì đó.
Hà Vân hiểu rõ, một khi anh biết chuyện của gia đình mình, nhất định sẽ không ngần ngại giúp cô.
Tuy nhiên, vì cô còn muốn anh trở về, cho nên không đợi Tô Vũ Phong lên tiếng, Hà Vân đã nhanh chóng cướp lời trước:
"Anh muốn giúp em thì đợi đi Atlantic trở về nhé? Bây giờ chúng ta đi cắm trại, chỉ tĩnh dưỡng thôi, không nghĩ đến điều gì khác nữa, được không?".
Tô Vũ Phong nhìn cô hồi lâu, cuối cùng đành gật đầu: "Được".
Cáp treo chầm chậm di chuyển qua lòng hồ rộng lớn, Hà Vân ngồi tựa vào lòng anh, lặng lẽ nhìn ngắm từng áng mây chầm chậm trôi in xuống mặt nước xanh biếc, cảm nhận được sự hiện diện chân thực của người đàn ông mình yêu ngay bên cạnh, bất giác lại cảm thấy hạnh phúc đơn giản chỉ là thế này mà thôi.
Không lo toan, không suy nghĩ điều gì cả, vứt hết mọi phiền muộn trần thế, tĩnh lặng bên nhau đi hết ngày rộng đêm dài!
Cáp treo đi hai mươi phút, cuối cùng cũng đến được ụ đất nổi lên giữa lòng hồ.
Lúc đặt chân xuống, Hà Vân mới phát hiện ra ụ đất này không rộng lắm, chỉ khoảng 500m2, xung quanh cây cối tươi tốt, ở giữa còn có một căn nhà bằng gỗ trông có vẻ mộc mạc đơn sơ.
Nơi này thực sự thơ mộng đến mức chấn động lòng người!
Tô Vũ Phong nắm tay cô đi xuống từng bậc đá, khẽ hỏi: "Thích không?".
"Thích".
Hà Vân gật đầu: "Đẹp hơn cả tưởng tượng của em.
Có mơ cũng không mơ thấy chỗ nào đẹp hơn nơi này được".
"Về già chúng ta sống ở đây nhé?"
Tim Hà Vân bất giác đập nhanh một nhịp, cô ngước mắt nhìn anh, lại thấy nụ cười như chứa đựng cả một bầu trời quảng đại của anh, liền xúc động gật đầu: "Vâng".
Hai người bọn họ đi hết một bậc đá, xuyên qua một khoảnh vườn nhỏ trồng hoa hướng dương vàng rộm rồi vào trong nhà.
Đến nơi, Hà Vân mới phát hiện căn nhà gỗ này vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, đồ dùng trong nhà cũng chẳng thiếu thứ gì, ngay cả thức ăn tươi và gạo cũng được xếp gọn gàng trong bếp.
Giống hệt như một ngôi nhà nhỏ ấm cúng của hai người vậy!
Tô Vũ Phong đi ngay phía sau cô, nhẹ nhàng giải thích: "Ngày nhỏ anh rất thích ra đây, sau này bận không đến được nữa nhưng hàng tuần vẫn có người quét dọn.
Hôm qua anh đã dặn người làm mang thêm thức ăn, chỗ thực phẩm này đủ để chúng ta ở một tuần".
"Chuẩn bị nhiều thế sao?".
Hà Vân tủm tỉm cười, xoay người lại ôm lấy anh: "Ở lâu quá không sợ em ăn thịt anh hả?".
"Bác sĩ, em biết được bao nhiêu thế võ?".
"Em không biết võ, nhưng em biết dùng thuốc mê".
Tô Vũ Phong bật cười thành tiếng: "Phải rồi, bác sĩ đúng là biết dùng thuốc mê.
Dù sao cơ thể này sớm muộn cũng là của em, em muốn ăn chay hay ăn thịt, tùy em chọn".
Tất nhiên cô sẽ chọn ăn thịt.
Người đàn ông của cô toàn thân đều hấp dẫn thế kia, cô không thể nào chỉ nhìn mà không ăn được.
Có điều, có can đảm ấy hay không còn phải do số trời!
Hà Vân hơi đỏ mặt nhìn quanh nhà một vòng, không dám tiếp tục chủ đề làm người ta thổn thức này nữa nên đành lảng sang chuyện khác: "Bố mẹ anh không ở Vân Sơn à?".
"Trước thì có, nhưng giờ hai người họ đã mua một trang trại nuôi sói, bây giờ dọn sang ở đó rồi.
Nơi này chỉ có một cáp treo, em yên tâm, mấy ngày tới chúng ta ở đây sẽ không bị ai làm phiền cả".
"Ai… ai sợ bị làm phiền chứ".
Hai má cô càng lúc càng nóng lên, Hà Vân bối rối nhìn khắp mọi nơi, cuối cùng bị thu hút bởi một chiếc đầu sói rất lớn treo ở giữa căn nhà, bên