Chú Ba mặc dù trong lòng buồn bực vì Lâm Cảnh Kỳ thua cuộc, nhưng không thể tỏ thái độ khó chịu trước mặt toàn bộ anh em Đông Xưởng, cuối cùng đành đứng dậy, gật đầu:
"Người là của Uy Việt".
Dứt lời, đàn em của Tô Vũ Phong liền sung sướng reo ầm lên, những tiếng huýt sáo cùng tiếng hô "Uy Việt" vang vọng khắp đại bản doanh của Đông Xưởng, không khí hưng phấn và sục sôi đến mức ngay cả Hà Vân đứng đó cũng bị cuốn theo.
Cô quay sang tóm lấy Minh Trạch, kêu ầm lên:
"Anh Phong thắng rồi, thắng rồi”.
Minh Trạch cũng cười toe cười toét: “Đấy, tôi nói mà.
Kiểu gì đại ca cũng sẽ thắng”.
“Yeahhh”.
Tô Vũ Phong đứng trên đài giao đấu quét ánh mắt một vòng xuống dưới, thấy Hà Vân đang đứng lẫn trong đám đàn em của mình nhảy nhót loạn xạ thì bỗng nhiên lại thấy hơi buồn cười.
Anh định bước xuống thì đột nhiên lại thấy A Mẫn đi tới, trên tay cô ta cầm một chiếc khăn, vẻ mặt lo lắng nhìn anh:
“Đại ca, anh có sao không?”
“Không sao”
“Hình như vết thương trên eo anh chảy máu rồi”.
A Mẫn tiến lại gần, lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt Tô Vũ Phong: “Đại ca, về Uy Việt kiểm tra vết thương trước đã”.
Hà Vân đứng bên dưới nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên môi lập tức vụt tắt, ban đầu cô định chạy lại hỏi han Tô Vũ Phong, nhưng thấy có A Mẫn chăm sóc cho anh rồi nên cuối cùng đành thôi.
Hà Vân thất thểu quay lại nhà gỗ của Uy Việt, nhàm chán chẳng có việc gì làm nên mang cả đống quần áo ra vòi nước bằng nứa phía sau nhà giặt giũ, tình cờ lại phát hiện ra một con suối.
Cô mải mê nghịch mấy viên sỏi trắng tinh dưới nước nên vứt luôn chuyện về Tô Vũ Phong ra sau đầu, còn anh, sau khi trở về Uy Việt không thấy bác sĩ của mình đâu nên đành để A Mẫn xử lý vết thương.
Phòng khách không có người lạ, Minh Trạch nhìn A Mẫn vứt từng bông gạc đầy máu xuống chậu thì trong lòng cảm thấy rất xót đại ca mình.
Anh ta buồn bực nói với Tô Vũ Phong:
"Đại ca, hôm nay Cảnh Kỳ thua mất mặt như vậy, về sau chắc chắn sẽ không dám động đến lực lượng mũ nồi xanh nữa".
Long cũng hừ lạnh một tiếng: "Tên khốn đó trước nay toàn lén lút bắt các nữ bác sĩ của lực lượng mũ nồi xanh.
Cư.ỡ.ng h.iế.p người ta đến c.hế.t, người nào không c.h.ế.t thì hắn ném cho đàn em thay phiên nhau chơi.
Đại ca, không biết bao nhiêu nữ bác sĩ bị hắn ném xuống hẻm núi rồi.
Tên khốn đó có ch.ế.t cũng không hết tội".
Nội quy của Đông Xưởng là không được động vào người của kẻ khác, Tô Vũ Phong đã biết những chuyện bẩn thỉu Lâm Cảnh Kỳ làm từ lâu, nhưng không có bằng chứng, hắn lại xử lý dấu vết quá sạch sẽ, cho nên anh mới không thể nhúng tay vào.
Tuy nhiên, Hà Vân là một người hoàn toàn khác so với những bác sĩ mà Lâm Cảnh Kỳ bắt về trước đây, cô là người Việt giống như anh, cô thông minh, cứng cỏi, tìm được cách trốn chạy khỏi xiềng xích, nhưng đáng tiếc, Đông Xưởng lại là đi dễ khó về.
Hà Vân có lanh lợi đến mấy cũng không thể thoát được khỏi trùng trùng điệp điệp ở nơi đây.
Tô Vũ Phong vốn nợ cô một ân tình cho nên mới giúp cô thoát khỏi mìn ở bìa rừng, nhân tiện, muốn nhân cơ hội đó để dằn mặt Lâm Cảnh Kỳ.
Trận giao đấu này thực ra mang ý nghĩa cảnh cáo hắn, Lâm Cảnh Kỳ dù có là cháu ruột của đại ca đi chăng nữa thì cũng nhất định phải nhớ rõ một điều: Chỉ cần Tô Vũ Phong còn ở đây, hắn tuyệt đối không được động đến người vô tội mà thôi.
"Bây giờ chưa phải lúc g.iế.t hắn".
Tô Vũ Phong trầm mặc đáp.
"Vâng, đại ca".
Buổi chiều, Tô Vũ Phong đến Nhà Chính gặp chú Ba.
Ông ta dường như biết anh sẽ đến nên đã ngồi ở phòng khách chờ sẵn, vừa thấy bóng Tô Vũ Phong đến đã hài lòng mỉm cười:
"Đến rồi đấy à?"
"Chú Ba, hàng chuyển đến thủ đô đã hoàn thành, bên quân đội xác nhận đã nhận hàng đầy đủ"
Chú Ba nghe Tô Vũ Phong nói mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp mới hài lòng gật đầu:
"Phong, những chuyện này chỉ có cháu giải quyết thì chú mới yên tâm".
"Chú Ba, Kỳ cũng là người có năng lực, chẳng qua là em ấy chưa biết cách phát huy thôi"
"Cái thằng nhóc vô dụng đó à?".
Chú Ba hừ lạnh một tiếng: "Nó còn phải học cháu nhiều lắm.
Mấy năm nay không có cháu gánh vác Đông Xưởng, sợ là cả cái Đông Xưởng này bị hủy trong tay nó rồi".
Ông ta nói xong, lại nhìn gương mặt anh tuấn sáng ngời của Tô Vũ Phong, thằng nhóc người Việt Nam này được ông ta nhặt về từ năm 19 tuổi, đến nay đã ở Đông Xưởng 10 năm, giúp ông ta giải quyết được rất nhiều chuyện, thậm chí còn được lòng anh em Đông Xưởng hơn cả ông ta.
Điều này khiến ông ta cảm thấy rất phiền muộn.
Chú Ba nói: "Phong, chuyện lần này phải cảm ơn cháu, nếu cháu không cứu cô gái đó kịp thời, chỉ sợ người của Liên Hiệp Quốc biết được thì chúng ta khó tránh khỏi rắc rối".
"Vâng, trước mắt cô gái đó vẫn còn sống là yên tâm rồi, chú Ba, đợi đến thời điểm thích hợp, cháu sẽ đưa cô ấy về bệnh viện dã chiến ở Leno".
"Người để ở bên chỗ cháu không sao chứ?"
"Không sao".
Tô Vũ Phong mỉm cười: "Xảy ra chuyện gì cháu sẽ chịu trách nhiệm".
Chú Ba nghe đến đây thì sảng khoái cười to, ông ta nhìn chằm chằm Tô Vũ Phong, hỏi nửa đùa nửa thật: "Nói cho chú nghe xem, có phải đại ca của Uy Việt cũng động lòng trước phụ nữ rồi không? Không cần xấu hổ.
Hôm nay lúc cháu giao đấu với A Kỳ, chú đã nhìn thấy rồi.
Tức giận vì nó động đến cô ta phải không?".
Tô Vũ Phong không muốn để lộ sơ hở khiến chú Ba nghi ngờ mình, cuối cùng đành tỏ vẻ thành thật gật đầu: "Chú Ba, đúng là không gì có thể qua mắt chú".
"Từ khi chú đưa Phong về đây, xem nào, 10 năm rồi nhỉ? Từ khi cháu 19 tuổi, đến giờ cũng chưa thấy bên cạnh cháu có người phụ nữ nào.
Lần này hiếm hoi lắm mới thấy đại ca của Uy Việt để tâm đến một người phụ nữ, nếu thích thì cứ giữ cô ta ở bên cạnh đi, đợi đến khi chán thì tính sau".
"Chú Ba, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ.
Cháu không muốn vì cảm xúc nhất thời mà làm ảnh hưởng đến Đông Xưởng".
"Không sao".
Chú Ba khoát tay: "Cháu dù sao cũng đã gần 30 rồi, cũng phải thử qua mùi vị phụ nữ.
Nếu thích thì cứ chơi cho chán đi, đằng nào thả cô ta cũng là một mối nguy hiểm, chú thấy nếu cần thiết thì cứ dùng xong rồi giải quyết cho sạch sẽ, tránh để lại hậu họa về sau".
Cuối cùng thì chú Ba cũng nói thẳng phương án xử lý Hà Vân, đối với một người luôn đề phòng tất cả mọi thứ trên đời như ông ta, tất nhiên sẽ không thể thả cô đi dễ dàng như vậy.
Tô Vũ Phong đã lường trước chuyện này nên mới phải thừa nhận mình có tình cảm với Hà Vân, hiện tại giữ được tính mạng cho cô ngày nào tốt ngày ấy.
Cho nên sau cùng anh đành nói: "Chú Ba, nếu chú đã nói vậy thì cháu nghe theo chú.
Cô gái đó cứ để bên chỗ cháu, một ngày nào đó cháu sẽ tự tay xử lý cô ta".
"Tốt.
Hiểu chuyện như vậy mới xứng đáng là đứa trẻ chú nuôi 10 năm nay".
Chú Ba hài lòng gật đầu, cười lớn: "Tối nay Đông Xưởng mở tiệc, cháu hãy dẫn cô ta đến.
Chú muốn xem xem cô ta là người thế nào mà có thể khiến đại ca của Uy Việt động lòng".
"Vâng, chú Ba".
Sau khi Tô Vũ Phong từ Nhà Chính trở về, anh liền đến căn phòng nhỏ ở cuối dãy tìm Hà Vân nhưng lại không thấy cô đâu.
Lúc ra đến hành lang thì tình cờ lại gặp A Mẫn.
Cô ta thấy đại ca đi từ gian phòng cuối ra thì trong lòng có chút khó chịu, nhưng không dám thể hiện ra mặt mà chỉ cúi đầu nói: "Đại ca, anh cần tìm người à?"
"Cô gái ở phòng này đi đâu rồi?".
"Ban nãy em thấy cô ấy ra bờ suối, đại ca, để em gọi cô ấy cho anh".
"Không cần, để tôi tự tìm".
Tô Vũ Phong nói xong liền quay người đi thẳng, A Mẫn nhìn theo bóng dáng anh, phút chốc lại thấy không cam lòng.
Tô Vũ Phong lững thững đi ra bờ suối sau nhà, lúc vừa đến nơi đã thấy Hà Vân ngồi xổm bên bờ chăm chú xem mấy chú cá nhỏ đang bơi dưới chân, chẳng biết việc này có gì thú vị mà cô chuyên tâm đến mức ngay cả mắt cũng không thèm chớp.
Buổi chiều, ánh hoàng hôn đỏ rực cuối cùng trong ngày chiếu lên mặt nước trong vắt dưới lòng suối, ánh sáng phản lại lên khuôn mặt trắng nõn và mái tóc dài của Hà Vân, khiến cho toàn thân cô giống như phát ra một vầng sáng rất mềm mại và trong lành, hệt như làn nước dưới chân vậy.
Tô Vũ Phong đứng nhìn một lúc, lần đầu tiên cảm thấy con suối nhỏ sau nhà này dường như thật yên bình, yên bình đến mức anh không muốn lên tiếng phá vỡ.
Tuy nhiên mấy giây sau Hà Vân liền phát hiện ra có người đến, cô ngẩng lên nhìn thấy Tô Vũ Phong mới ngẩn ra:
"Ơ… Anh đến từ lúc nào?"
"Vừa mới tới".
"À…".
Cô liếc sườn áo sơ mi của anh, thấy nơi đó khô ráo, đoán vết thương đã được xử lý rồi nhưng vẫn hỏi: "Vết thương của anh thế nào rồi? Còn chảy máu nữa không?"
"Băng lại rồi, tạm thời không chảy máu nữa".
Tô Vũ Phong tiến lại gần cô, khi anh cúi đầu, đàn cá thấy bóng người đổ xuống liền sợ hãi bơi đi mất.
Hà Vân tốn cả buổi ngồi bất động mới dụ được đàn cá tới gần, giờ Tô Vũ Phong đến thì dưới nước chẳng còn mống nào khiến cô phụng phịu:
"Anh làm cá bỏ chạy hết rồi.
Tôi phải ngồi mấy tiếng bọn chúng mới đến đấy".
"Cần gì phải mất công như vậy? Nếu thích thì nhảy xuống bắt là xong"
"Thế thì còn gì vui nữa chứ?".
Hà Vân biết Tô Vũ Phong thích giải quyết mọi chuyện nhanh gọn, những thứ này người lăn lộn trong xã hội đen ai cũng phải có, cho nên cũng đôi co nữa, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: "Buổi sáng tôi có xem anh giao đấu với cái gã Kỳ kia…".
Cô ngẩng lên, mỉm cười nhìn anh: "Cảm ơn nhé.
Nhờ có anh mà tôi mới sống được đến bây giờ".
Tô Vũ Phong không muốn làm mất hứng của Hà Vân nên không nhắc gì đến những lời đại ca Đông Xưởng vừa nói, chỉ bảo với cô: "Tối nay Đông Xưởng tổ chức tiệc, đại ca nói muốn cô tham gia, cô chuẩn bị đi".
"Tôi?".
Hà Vân ngạc nhiên chỉ vào mình, tròn mắt hỏi lại: "Tại sao đại ca Đông Xưởng lại muốn tôi tham gia?".
"Ông ấy muốn xem người khiến