Editor: Chanh
Thư ký Hồng ngồi ở bên ngoài nghe được rõ ràng tiếng vặn nắm cửa, nhưng ngay sau đó, bên trong lại trở về vẻ yên tĩnh.
Anh ta đang muốn thu hồi tầm mắt, lại thấy được Trì Tĩnh cúi đầu từ bên trong đi ra.
"Trì tiểu thư..." Thư ký Hồng đứng lên.
Bước chân Trì Tĩnh không dừng lại, trực tiếp lướt qua trước mặt anh ta.
Trong phòng vệ sinh, Trì Tĩnh nhìn chính mình trong gương, cong môi cười tự giễu.
Đường là do cô chọn, bây giờ tủi thân cái gì?
Cô có thể chọn rời đi, Thư Luật cũng có thể chọn không quay lại.
Vốn là chuyện nhân nào quả nấy, tủi thân cái gì!
Trì Tĩnh mở vòi, vốc từng đợt nước lạnh rửa mặt.
Dòng nước mát lạnh rơi vào trong mắt, chợt nóng hổi, rồi lại chảy ra.
Lặp lại vài lần như vậy, cô tức giận rút mấy tờ giấy bên cạnh lau đi những giọt nước vương trên mặt.
Tay vịn nơi thành bồn rửa, cúi đầu xuống khẽ nức nở.
...!
Ánh mặt trời buổi chiều hơi chói mắt, khiến đôi mắt Trì Tĩnh đau xót.
Cô cúi đầu thử mùi hương, nói với Đồng Dao: "Tới buông rèm xuống giúp tôi."
Đồng Dao đáp một tiếng, rồi kéo rèm cửa sổ xuống.
"Giám đốc Trì..." Cô ta do dự ngập ngừng, "Chị có phát hiện là mấy ngày nay Thư tiên sinh không tới đây không?"
Ba chữ "Thư tiên sinh" khiến lòng Trì Tĩnh nhảy dựng, từng cơn đau ê ẩm bắt đầu lan ra khắp cơ thể.
Yên lặng một hồi, cô mới ngộ ra người Đồng Dao nhắc đến là Thư Hàng.
"Thế à."
Đồng Dao đi tới bên người Trì Tĩnh nhỏ giọng: "Em vừa ở bên phòng hậu cần về, nghe nói Thư tiên sinh bị ngài Thư mắng một trận không kịp vuốt mặt luôn."
Thư Hàng vốn đã nổi tiếng là khó ở trong công ty.
Hai bố con nhà họ cứ dăm ba bữa lại "biểu diễn" tiết mục phụ tử tình thâm này một lần, nhân viên trong công ty cũng không lạ gì.
Nhưng những chuyện này Trì Tĩnh thật sự không có tâm tư ngồi nghe.
Đồng Dao cứ "Thư" này "Thư" nọ khiến cô có chút bực bội, Trì Tĩnh hơi nhíu mày, nói: "Chuyện của phòng ban khác chúng ta không xen vào được.
Cứ làm tốt việc của mình thôi."
"...!Em biết rồi."Thấy Trì Tĩnh có vẻ không vui, Đồng Dao thành thành thật thật trở lại vị trí của mình, không lên tiếng nữa.
...!
Ánh sáng mặt trời xuyên qua ô cửa kính, hắt vào thân ảnh người đàn ông.
Trong bầu không khí yên tĩnh, từng hạt bụi nhỏ li ti khẽ bay lơ lửng, như muốn cố gắng tăng thêm sự sinh động cho sự yên ắng vắng vẻ này.
Thư Luật đứng trước cửa sổ, đầu ngón tay còn kẹp điếu thuốc chưa tàn.
Chiếc áo vest bên ngoài đã bị anh cởi, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng.
Một lúc sau, anh đưa điếu thuốc lên miệng.
Làn khói trắng nhanh chóng làm mờ đi khuôn mặt của anh, che đi đôi mắt sâu thẳm, khiến cả người thoạt nhìn có mấy phần chán chường.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rất nhẹ, cẩn thận vô cùng.
"Thư tổng, Nghiêm tiên sinh tới." Hồng Đồng Đồng cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh.
"Để cậu ta vào đi."
Nói Nghiêm Hạo tới bàn chuyện chính sự chẳng bằng nói anh ta đến bà tám thì đúng hơn.
Hai người đàn ông ngồi ở trên chiếc ghế cao, trong tay mỗi người đều cầm một cốc Romanée-Conti* xa hoa vô cùng.
* Romanée-Conti: Một trong những chai rượu vang đắt nhất thế giới đến từ vùng làm vang nổi tiếng Burgundy của Pháp.
Giá của nó là $123,900 (hơn 2,8 tỷ VNĐ).
Tài liệu bị Nghiêm Hạo gạt sang một bên, anh ta ngược lại cũng không sốt ruột gì.
Thư Luật đã bảo mình qua đây thì hi vọng thành công cũng không nhỏ.
Nếu như không được, ngày đó ở quán bar anh đã thẳng thừng từ chối rồi.
"Mày biết không, hồi còn ở nước ngoài tao chỉ thèm một ngụm vang này của mày thôi.
Đây con mẹ nó mới là cuộc sống chứ."
Thư Luật nhìn thứ chất lỏng trong cốc, nhếch môi.
Nghiêm Hạo nhìn nụ cười như có như không trên mặt anh, cảm thấy người anh em của mình hôm nay có chút không thích hợp.
Tâm tư của Thư Luật luôn rất nặng.
Thư thị cho anh một tầng hào quang sáng chói, nhưng anh lại chưa bao giờ đặt nó trong mắt.
Lúc còn chưa tốt nghiệp đại học, Thư Luật đã bắt đầu thành lập một công ty cho riêng mình.
Anh chưa bao giờ là người đi theo con đường mòn kinh điển, những gì anh làm đều xuất phát từ ý tưởng của bản thân.
Khi đó Nghiêm Hạo cũng chung tay vào, hai người cách nhau hơn nửa vòng Trái đất lên kế hoạch suốt một năm, rồi Thư Luật về nước, sau đó nói với anh ta rằng hủy bỏ toàn bộ kế hoạch.
Đó là lần đầu tiên hai người đánh nhau sau nhiều năm quen biết.
Nghiêm Hạo tức giận vô cùng, cho rằng mình bị Thư Luật đùa cợt, tức đến mức vung ra một nắm đấm.
Mà Thư Luật cũng nào phải là người chịu thua gì.
Bởi vì chuyện này mà hai người cắt đứt liên lạc một thời gian.
Mãi cho tới khi Nghiêm Hạo biết được nhà họ Thư xảy ra chuyện.
Anh ta cạo trọc đầu đi tìm Thư Luật nhận lỗi, mà Thư Luật lại lẳng lặng chẳng nói gì.
Giống như bây giờ, im lặng ngồi uống rượu cùng anh ta, nhưng cả người lại đầy vẻ chán nản.
Sau đó, Nghiêm Hạo ra nước ngoài dốc sức làm việc chăm chỉ, còn Thư Luật lại ở trong nước gánh vác Thư thị.
Nhoáng cái đã nhiều năm trôi qua như vậy, hai người cũng có thành tựu của riêng mình.
Mặc dù Nghiêm Hạo không thể so với Thư Luật, nhưng cuộc sống của anh ta an nhàn hơn nhiều.
Khi còn trẻ, con người chúng ta sẽ có một loại tâm lý phẫn nộ, tất nhiên khi đó Nghiêm Hạo cũng có loại cảm xúc như thế này với Thư Luật.
Thân là đàn ông con trai như nhau, nhưng xuất phát điểm của Thư Luật lại cao hơn anh ta rất nhiều.
Thế mà bây giờ nhìn lại, anh ta không hề hâm mộ Thư Luật chút nào.
Trách nhiệm anh phải gánh vác trên vai quá nặng, nặng đến mức khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Thoát khỏi dòng ký ức đã qua, Nghiêm Hạo uống cạn một hơi.
"Buổi tối cùng đi ăn cơm không?"
Thư Luật nhìn đồng hồ: "Tao phải về gặp ông nội."
"Thân thể ông nội Thư dạo này sao rồi?"
"Cũng không tệ lắm."
Thấy tâm trạng hôm nay của Thư Luật thật sự không tốt, Nghiêm Hạo cũng không nán lại lâu.
Đều là người trưởng thành, tự chữa lành vết thương chỉ là vấn đề thời gian.
"Được rồi.
Tài liệu tao để ở đây, có gì thì alo tao tiếng."
Ra về đúng vào thời điểm tan tầm, trước cửa công ty toàn xe là xe.
Trì Tĩnh mang túi xách đứng ở một bên bắt xe, bên tai đột nhiên vang lên tiếng còi ô tô.
Cô nhìn qua, một chiếc Lexus đang dừng trước mặt mình.
Cửa kính xe hạ xuống, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng dần hiện ra.
Trì Tĩnh ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt đang ngậm ý cười của người đàn ông.
"Con mẹ nó, đúng là em rồi." Nghiêm Hạo vẫy vẫy tay với cô, "Đi đâu thế, để anh chở."
Tình hình giao thông lúc này không tốt lắm, xe cộ dày đặc nhích lên từng tí một.
Nghiêm Hạo cầm tay lái nhìn về phía trước, còn không quên nói chuyện phiếm với Trì Tĩnh.
"Em về nước lúc nào đấy?"
"Mới tháng trước.
Anh thì sao?"
Nghiêm Hạo cười cười: "Trùng hợp thế, anh cũng khoảng tầm đấy." Dừng một chút, lại hỏi, "Sao lại đứng bắt xe nơi cửa công ty Thư thị thế?"
Trì Tĩnh đáp: "Em làm ở đó."
"Không tới Dật Hương?"
"Vâng."
Nghiêm Hạo trầm mặc một hồi, cẩn thận nghĩ lại thì cũng không có gì ngạc nhiên.
Dù sao thì ai mà chẳng muốn vào Thư thị?
"Cuối tháng này Duệ Tư về nước, em biết chưa?"
"Em nghe anh ấy nói rồi." Trì Tĩnh hỏi, "Lần