Editor: Chanh
Sau khi biết được Lương Duệ Tư phải nằm viện, Trì Tĩnh lên kế hoạch tối nay sẽ ghé qua thăm anh một chút.
Trở về phòng làm việc, Đồng Dao đang ngồi cạnh cửa vội vã đứng dậy, đi theo sau cô.
Trì Tĩnh nhìn thấy bộ dáng đứng ngồi không yên của cô ta, vẻ mặt như muốn nói lại thôi, mày hơi nhíu lại.
Hai tay Đồng Dao xoắn xuýt một hồi, mới lúng búng mở miệng: "Giám đốc Trì...Em trai em phải vào viện, em muốn xin nghỉ vào thăm một chút."
"Bệnh tim tái phát sao?"
Vành mắt Đồng Dao đỏ hoe, gật đầu.
Trì Tĩnh: "Cô đi nhanh đi."
Sau khi nói lời cảm ơn, Đồng Dao nhanh chóng cầm túi xách chạy ra ngoài.
Trì Tĩnh rót một cốc nước ấm, dựa người vào ghế, ngón tay nhẹ nhàng gẩy gẩy mấy sợi gai trên thân xương rồng.
Đây là chậu cây cô đã để nhờ ở chỗ Lương Duệ Tư trước khi về nước, không ngờ người này thế mà còn mang nó về theo.
Trì Tĩnh cong môi, có chút không hiểu được suy nghĩ của Lương Duệ Tư.
Trước khi tan sở, Trì Tĩnh bỗng nhận được điện thoại của Thư Luật.
Anh báo tối nay mình có việc bận, kêu cô tự giải quyết bữa tối.
Trì Tĩnh bĩu môi, tỏ vẻ tối nay cô cũng có hẹn đấy nhớ, anh không phải lo.
Bên kia chợt yên tĩnh một hồi, lát sau, Thư Luật chậm rãi lên tiếng: "Giám đốc Trì, bây giờ tới phòng làm việc của tôi một chuyến."
Trì Tĩnh cúp điện thoại, khóe môi cong lên một nụ cười thản nhiên.
Tới phòng làm việc của Tổng giám đốc, Trì Tĩnh không ngờ rằng thứ đón chào mình là một tập tài liệu.
"Dịch bản hợp đồng này qua tiếng Pháp đi, thư ký Hồng giờ không ở đây.
Buổi tối em có thời gian thì dịch rồi gửi lại cho anh."
Trì Tĩnh: "..." Không phải gọi cô qua đây văn phòng play à?
Đôi mắt Thư Luật nhìn cô một hồi, chợt hỏi: "Có vấn đề gì à?"
"Sao em lại phải làm cái này? Phiên dịch viên của anh đâu?" Trì Tĩnh khoanh tay nhìn anh, "Hơn nữa em cũng đã nói tối nay có việc rồi mà."
"Cần gấp." Thư Luật chậm rãi mở một tập tài liệu khác, "Huống hồ, em còn muốn so đo tại sao với anh à?"
Trì Tĩnh: "..."
Thấy vẻ mặt bất mãn của cô, Thư Luật im lặng một hồi, lại mở miệng: "Trả thêm phí tăng ca cho em, thế nào?"
"Thật? Gấp mấy lần thế?"
"Này phải xem buổi tối em muốn mấy lần."
Trì Tĩnh: "...!Thư tổng, anh khác rồi."
Ánh mắt Thư Luật mang theo ý cười: "Khác thế nào?"
Trì Tĩnh cũng cạn lời.
Cô cầm tập tài liệu lên nhìn qua mấy lần, xụ mặt hỏi anh: "Bao giờ anh cần?"
Thư Luật: "Càng nhanh càng tốt."
Trì Tĩnh cầm tài liệu hậm hực rời đi.
Thư ký Hồng gõ cửa đi vào, thứ đầu tiên đập vào mắt là nụ cười nhàn nhạt của Thư Luật.
"...Thư tổng?"
Thư Luật liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Cậu tan làm được rồi."
Hồng Đồng Đồng ngơ ngác hỏi: "Thế tập tài liệu kia đâu?"
...
Trần Cách Phỉ đúng giờ bước vào quán cà phê đã hẹn trước với Vu Tiểu Mạn.
Cô ta mặc một bộ đồ công sở màu trắng, đường may vừa vặn tôn lên vòng eo thon thả và đôi chân dài thẳng tắp.
Vì đã lăn lộn trong nghề nhiều năm khiến ánh mắt lộ ra vài phần trưởng thành hơn so với tuổi.
Trần Cách Phỉ nhìn một vòng quanh quán, rồi bước về phía chiếc bàn trong cùng.
Hôm nay Vu Tiểu Mạn mặc chiếc váy bầu của một hãng hàng hiệu nào đó, mái tóc đen dài xõa sau lưng.
So với lần gặp trước đây, cô ta có vẻ béo hơn một chút, thần sắc cũng tốt vô cùng.
Trần Cách Phỉ đi tới, không chút dấu vết liếc nhìn cái bụng đã nhô lên kia, rồi mở miệng chào hỏi.
"Ngại quá, cháu tới trễ rồi."
Vu Tiểu Mạn nghe tiếng chợt ngẩng đầu, nhìn Trần Cách Phỉ cười cười: "Không trễ, mau ngồi xuống đi."
Trần Cách Phỉ giơ tay vẫy gọi một tách cà phê Blue Mountain*.
*Cà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới.
Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountain thuộc Jamaica.
"Lần trước cháu giúp như thế mà dì còn chưa có thời gian nói lời cảm ơn."
"Dì không cần khách sáo thế đâu.
Bệnh tình bác trai đã khá hơn chưa ạ?"
Vu Tiểu Mạn dừng một chút, mới gật đầu: "Không có vấn đề gì lớn."
"Vậy thì tốt rồi."
Đối với tình hình của Thư gia, Trần Cảnh Phỉ cũng chỉ chắp vá lại từng mảnh tin tức vụn vặt rồi tự ngẫm ra.
Nhưng đã qua nhiều năm như thế, cô ta vẫn chưa biết được vì sao Thư Luật lại không muốn gặp người mẹ kế Vu Tiểu Mạn này.
Tiếng piano nhẹ nhàng vang lên khắp không gian, hai người ngồi yên lặng một lúc, Vu Tiểu Mạn mới bắt chuyện.
"Mấy hôm trước dì và Dư Chính có tới viện an dưỡng thăm Thư Đông, gặp được Thư Luật.
Nó mang theo một cô gái nữa cùng tới, là bạn gái à?"
Vẻ mặt Trần Cách Phỉ hơi cứng lại, mím môi: "Thế sao? Cháu cũng không rõ lắm."
Vu Tiểu Mạn rũ mắt, hỏi ngược lại: "Giữa cháu với nó..."
Trần Cách Phỉ bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, sau khi đặt xuống, mới chậm rãi mở miệng: "Không phải là loại quan hệ đấy.
Chỉ là bạn bè, đồng nghiệp, quan hệ cấp trên cấp dưới."
Nhìn nụ cười có chút mất mát kia, Vu Tiểu Mạn cầm cốc nước lên, nhẹ uống một ngụm.
"Cô gái kia có thể trở thành nhà điều chế nước hoa của Zing cũng khiến dì khá bất ngờ.
Dù sao thoạt nhìn cũng đang còn quá trẻ."
Khóe miệng Trần Cách Phỉ khẽ giật giật: "Thầy của cô ta rất giỏi."
Sự tinh tế giữa phụ nữ với nhau, đôi khi có thể thiết lập được ngay trong một lần gặp gỡ.
Thậm chí không cần nói nên lời, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là đã có thể biết được tâm tư của đối phương.
Trước quầy trang sức ngày hôm đó, hẳn Trì Tĩnh cũng có ý nghĩ như vậy.
Vu Tiểu Mạn cũng là phụ nữ, sao lại không hiểu được chút tâm tư này của Trần Cách Phỉ.
Cô ta nhẹ cầm cốc nước, cong cong môi.
Cuối cùng, hai người chỉ trò chuyện vài câu vu vơ, buổi hẹn này cũng kết thúc ngay sau khi Thư Dư Chính gọi đến.
"Để cháu tiện đường đưa dì về." Trần Cách Phỉ nói.
Vu Tiểu Mạn vừa định gật đầu đồng ý, điện thoại bỗng chợt lại vang lên.
Cô ta liếc nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, ngón tay khẽ dừng lại vài giây.
Sau đó, chợt quay người nói với Trần Cách Phỉ: "Không cần đâu, có bảo mẫu tới đón rồi, dì còn đang muốn đi mua vài món đồ."
Chờ đến khi Trần Cách Phỉ rời đi, Vu Tiểu Mạn mới tiếp điện thoại, đuôi mắt khẽ cong lên.
Vu Tiểu Mạn dựa lưng vào ghế, cười giả lả: "Ngài làm việc năng suất nhỉ, tôi thích đấy."
- -
Sau khi ra khỏi Thư thị, Trì Tĩnh đi tới trung tâm thương mại gần đó.
Cô chọn một ít hoa quả Lương Duệ Tư thích ăn, lại mua thêm một bó hoa, sau đó bắt taxi đi đến bệnh viện thành phố.
Xe taxi chạy vào cổng khoa nội trú của bệnh viện rồi từ từ dừng lại.
Trì Tĩnh lấy ví ra trả tiền rồi bước xuống xe.
Cô vội vã đi tới phòng bệnh, còn chưa kịp giơ tay ra gõ thì cửa đã bị người ở trong mở ra.
Trì Tĩnh tay xách nách mang đối diện với Lương Phinh Đình.
Lương Phinh Đình cười dịu dàng: "Trì tiểu thư tới rồi à?"
Trì Tĩnh