Trở về từ thành phố J đã hơn mười ngày, trong đầu Trì Tĩnh thi thoảng vẫn còn nghĩ tới lời đề nghị của Thư Luật tối đó.
Không biết là do họ đã xa nhau quá lâu, hay là anh thật sự không có chút lo lắng về việc sau này, mà Thư Luật dường như đã dành nhiều thời gian cho cô hơn hẳn.
Cuộc sống của anh đã không còn chỉ xoay quanh mỗi công việc như trước.
Ngày đó trên đường từ sân bay về, về đến nhà trời đã đầy sao.
Anh dừng bước trước cửa thang máy, đột nhiên hỏi Trì Tĩnh có muốn chuyển đến chỗ của anh không.
Cô không nói thẳng.
Mình ở đấy bất tiện là một chuyện, quan trọng nhất, dù gì đó vẫn là nhà của người khác.
Trì Tĩnh cân nhắc vài giây rồi từ chối.
Trước khi kết hôn, hai người vẫn nên giữ cho nhau một ít không gian riêng tư vẫn hơn.
Mấy ngày nay, thi thoảng bọn họ vẫn hẹn hò nhau như trước, ngủ với nhau đôi ba đêm, ai cũng không nhắc lại chuyện ngày đó.
Trước khi tan tầm, Trì Tĩnh dán nhãn lên chai mùi số 15 của Triển Nhan rồi cất vào tủ.
Ánh mắt Đồng Dao không chút dấu vết liếc nhìn theo động tác của Trì Tĩnh.
"Mùi số 15 vừa điều chế xong, ngày mai cô dành thời gian sắp xếp lại nhé, trước tháng mười phải điều chỉnh xong hai mươi bốn mùi để các nhà điều chế lựa chọn.
Thời gian này chúng ta sẽ bận lắm đấy."
Trì Tĩnh quay đầu, thấy Đồng Dao đang ngơ ngác nhìn mình không chút phản ứng, cô nhíu mày: "Đồng Dao?"
"...Dạ?" Đồng Dao hoàn hồn, ánh mắt hơi lóe.
"Lời tôi nói cô có nghe thấy không?"
Đồng Dao ngẩn tò te nhìn Trì Tĩnh, sau đó áy náy nói: "Vừa nãy em hơi thất thần, xin lỗi chị."
Mười ngày nay, mỗi ngày Đồng Dao đều mất tập trung, trạng thái càng lúc càng tệ, Trì Tĩnh hiểu, cho nên vẫn kiên nhẫn chưa nói gì.
Chỉ là, chuyện gì cũng phải có giới hạn.
Lặp lại lời vừa nãy một lần, Trì Tĩnh nói thẳng: "Cô đã tới đây làm việc, tôi hi vọng ít nhất trong vòng bảy tiếng làm việc ở đây có thể điều chỉnh trạng thái của mình ở mức tốt nhất.
Được chứ?"
Đồng Dao lập tức đỏ mặt tía tai, nhỏ giọng đáp lời: "Được ạ."
Nói xong mấy câu này, trong phòng làm việc vẫn duy trì bầu không khí yên tĩnh.
Đồng Dao cúi đầu vội vàng làm việc Trì Tĩnh phân phó, không lặp lại tình trạng trước đó.
Buổi tối Trì Tĩnh có hẹn với Hà Nhuế, vừa tan làm, cô liền xách túi rời đi.
Đồng Dao vẫn đang ngồi ở vị trí của mình gõ phím.
Trì Tĩnh nhẹ nhàng gõ bàn cô ta một cái, Đồng Dao ngẩng đầu.
"Không phải còn muốn tới bệnh viện sao? Nhớ tan làm đúng giờ đấy."
"...!Vâng."
Bước chân Trì Tĩnh dần rời xa.
Vành mắt Đồng Dao đỏ ửng gõ xong chữ cuối cùng, sau đó đứng dậy đi tới trước tủ đựng đồ, ngẩn người nhìn cửa kính trong suốt.
Bên trong là mười lăm bình thủy tinh màu nâu được đặt chỉnh tề, từ chai đầu tiên đến chai thứ mười lăm của series Triển Nhan.
Đồng Dao nhìn không chớp mắt, tiêu cự từ những bình thủy tình chậm rãi chuyển đến ảnh ngược phản chiếu của mình trên cánh cửa tủ.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trên người là chiếc váy màu vàng chanh rẻ tiền.
Đột nhiên cô ta cảm thấy kinh tởm chính mình.
Một lúc sau, Đồng Dao thu lại biểu tình, kiên quyết đi tới bàn làm việc của mình.
Không cho bản thân cơ hội do dự, cô ta cầm điện thoại bấm gọi dãy số kia.
...!
"Xin chào.
Chuyện lần trước cô đề nghị, tôi đồng ý."
"Đồng tiểu thư có thể đồng ý như vậy, cũng không uổng công tôi đợi nhiều ngày như vậy."
Giọng nói người phụ nữ bên kia rất dịu dàng, lúc nói chuyện còn mang theo ý cười không rõ.
Đồng Dao cau mày, đột nhiên cảm giác người phụ nữ không rõ thân phận này bất kể là giọng nói hay ngữ khí đều khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Cô ta im lặng, âm thầm thở ra một hơi, "Thế nhưng tôi có một điều kiện.
Trước đó cô phải chuyển một nửa tiền công cho tôi trước."
"Chuyện này được thôi." Người phụ nữ trả lời rất hào sảng, sau đó chợt chuyển chủ đề, "Cô đang đứng chỗ không an toàn để nói chuyện à?"
Đồng Dao cười lạnh: "Cô yên tâm, tôi còn chưa ngu đến mức đấy."
Người phụ nữ cũng cười: "Tiền tôi sẽ nhanh chóng chuyển vào số tài khoản cô.
Tôi chờ tin tốt đấy."
Cúp máy, Đồng Dao tê liệt ngồi phịch xuống ghế.
Một khi dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng, cả người bất giác run lên.
Một lúc sau, cô ta mới đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đang trào ra trên khóe mắt.
- -
Đã mấy ngày không gặp, Hà Nhuế lại có thêm một chỗ mới để bay nhảy.
Trì Tĩnh đi ra khỏi Thư thị rồi ngồi lên xe cô nàng, Hà Nhuế đưa cô đi tới một câu lạc bộ dành riêng cho phái nữ.
Câu lạc bộ được trang trí lộng lẫy, từ sàn đến trần đều tỏa ra mùi tiền thơm phức.
Hà Nhuế đứng trước cửa chìa ra chiếc thẻ VIP vàng sáng loáng, bảo vệ kính cẩn mở cửa cho hai người, đồng thời dùng bộ đàm thông báo bên trong đón khách.
Mãi đến khi ngồi vào phòng riêng, Trì Tĩnh mới nhận ra những người phục vụ ở đây đều là những anh chàng đẹp trai.
Đôi chân dài với chiếc quần tây và áo ghi lê, chất lượng không tệ lắm.
"Mày phát hiện ra thiên đường này bao giờ đấy?" Trì Tĩnh trêu Hà Nhuế.
"Không tệ đúng không?" Hà Nhuế ném chiếc túi xách hàng hiệu xuống sofa, mặt mày hớn hở nói, "Mấy chỗ này là thích hợp nhất với con cẩu độc thân như tao.
Mày xem, cần đếch gì tìm bạn trai."
Trì Tĩnh như cười như không: "Thử qua rồi?"
"Tạm thời vẫn chưa.
Nhưng mà ai biết được một ngày tao bỗng nhiên tâm huyết dâng trào muốn thị tẩm một anh chứ."
Hà Nhuế đi đến bên người cô, nháy nháy mắt ra hiệu: "Có muốn thử chung không?"
Trì Tĩnh đẩy cô nàng ra: "Thư tổng nhà tao dù là bề ngoài hay kĩ năng đều bỏ xa mấy người này mấy con phố đấy nhá, tao còn cần làm gì nữa?"
Hà Nhuế bĩu môi một cái.
"Phụ nữ đúng là thua nhau ở cái tình cảm mà." Cô càng cầm lấy hai cốc Baileys, đưa cho Trì Tĩnh một cốc, "Tao thấy mày cũng thế đó."
Lúc trước tuy nói là Khương Thừa theo đuổi Hà nhuế, thế nhưng một khi đoạn tình cảm này thành hình, Hà Nhuế thân là phụ nữ lại vô thức dành nhiều tình cảm hơn, lặng lẽ hi sinh rất nhiều cho chuyện tình này.
Mãi tới khi phát hiện Khương Thừa bắt cá hai tay, cô hoàn toàn không có chút cảm xúc nào, tặng hắn ta vài cát tát cũng chưa thấy hả giận.
Sau đó, Hà Nhuế lại cảm thấy làm thế cũng không có ý nghĩa gì.
Đã là rác rưởi, cô nàng tội gì lại cầm khư khư trong tay để bản thân thấy ghê tởm.
Trì Tĩnh gắp vài viên đá bỏ vào ly rượu, đá va vào thành