Editor: Chanh
Thư Luật đứng bên cửa sổ nơi thư phòng, đón lấy làn gió ban mai nhẹ nhàng thổi qua, ngắm nhìn thành phố đang dần thức giấc.
Anh mặc chiếc áo sơ mi cổ chữ V màu xanh đậm, phía dưới là chiếc quần vải lanh dài màu xám đậm, vừa thoải mái lại giản dị.
Thư Luật yên lặng lắng nghe thanh âm già nua của Thư Nhược Chu ở phía đầu dây bên kia, thỉnh thoảng trả lời lại mấy câu.
"Bản kế hoạch tuy làm tạm được, nhưng phong cách của Trì Tĩnh không giống với những series trước đây."
"Đúng là không giống." Thư Luật nhìn dòng xe cộ tấp nập phía ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói với Thư Nhược Chu, "Nhưng trên cơ bản vẫn chưa hoàn toàn thoát ly khỏi ý niệm của Zing."
Đối với lời giải thích này, Thư Nhược Chu không hoàn toàn đồng ý: "Nếu như thoát ly mà nói, thì đấy không phải là Zing do bà nội gầy dựng nên."
Thư Nhược Chu vô cùng cố chấp với vấn đề này, Thư Luật cũng không muốn tiếp tục tranh luận với ông.
Rốt cuộc mọi chuyện vẫn đều do một tay anh làm, không phải sao?
"Nội chờ thành phẩm ra mắt rồi tiếp tục phân trần cũng không muộn."
Im lặng vài giây, Thư Nhược Chu mới trầm giọng nói: "Hi vọng con và cô gái đấy không khiến ta thất vọng."
Thư Nhược Chu là một người vô cùng cứng đầu, điều này được thể hiện rất rõ trong các giao dịch hợp tác của Zing.
Khóe môi Thư Luật cong lên, đổi chủ đề: "Vị bác sĩ vật lý trị liệu kia tay nghề ổn chứ ạ?"
Chân của Thư Nhược Chu đau quanh năm, Thư Luật liền tìm một người châm cứu có tiếng trong nước qua.
Trong lúc trò chuyện Thư Nhược Chu có nhắc tới hai lần, Thư Luật biết ngay ông rất hài lòng với người này.
"Cũng ổn."
"Vậy là tốt rồi."
...
Lúc Trì Tĩnh tỉnh lại, vị trí bên người đã trống không.
Cô vùi mặt vào gối, cọ cọ một hồi.
Đêm nay thực sự là một đêm ngon giấc.
Khi tỉnh lại cảm giác tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều.
Cô vặn eo, lại nằm dài trên giường một hồi mới từ từ bò dậy.
Quần áo tối qua bị ném vương vãi trên đất đã không thấy bóng dáng.
Trì Tĩnh cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, hừ nhẹ.
Sau đó đi tới trước cửa tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng.
Chiếc áo sơ mi của người đàn ông mặc lên người cô, vừa vặn che đi những chỗ cần che.
Cổ áo rộng thùng thình, tay áo rất dài, dưới vạt áo là đôi chân thon dài thẳng tắp.
Đứng dưới ánh mặt trời ban mai bắt mắt vô cùng.
Mặc xong quần áo, Trì Tĩnh bước ra khỏi phòng.
Cửa thư phòng khép hờ, Trì Tĩnh đi qua nhẹ nhàng gõ hai cái.
Vừa đẩy cửa, Thư Luật đúng lúc cúp điện thoại.
Người còn đứng nơi cửa sổ, nhìn Trì Tĩnh người mặc chiếc áo sơ mi của mình đang lười biếng đi tới.
"Ngủ ngon sao?"
Trì Tĩnh đến gần, nhìn anh: "Em đói bụng."
Bộ dáng chờ ăn này của cô khiến Thư Luật bật cười: "Thay đồ đi rồi anh đưa em đi ăn cơm."
"Quần áo của em đâu? Còn sống à?" Trì Tĩnh cúi đầu liếc nhìn chiếc áo sơ mi trắng của anh trên người mình, lại nhìn Thư Luật cười ái muội, "Thật ra em thấy bộ này cũng rất đẹp mắt."
Thư Luật duỗi tay ôm lấy eo cô, trầm giọng đáp: "Đúng là không tồi."
Chỉ là trước đây anh không để ý tới.
- -
Hai người đi đến một trung tâm thương mại gần đó.
Sau khi ngủ cả buổi sáng, Trì Tĩnh muốn đi dạo một vòng.
Sau bữa trưa, cô liền kéo Thư Luật tới siêu thị.
Nghĩ kỹ lại một chút, hai người bọn họ lúc ở công ty hẹn hò rất bình thường.
Nhưng những lúc thảnh thơi đi dạo siêu thị mua đồ ăn như thế này lại càng ít vô cùng.
Một mặt là không có nhiều thời gian, mặt khác là nguyên nhân vô cùng quan trọng, chính là trình độ nấu ăn của cả hai người có chút ba chấm.
Trì Tĩnh nhìn quầy rau xanh mướt, trong lòng có hỉ có bi.
Hỉ chính là rốt cuộc Thư Luật cũng có một mặt không bằng cô, nhưng bi là cuộc sống há miệng chờ cơm của họ sau này.
Thư Luật vịn xe đẩy đứng một bên, dáng người cao ngất cũng khí chất kiêu ngạo kia đứng trong quầy rau này có vẻ không mấy thích hợp.
Anh nhìn ánh mắt xoắn xuýt của Trì Tĩnh, khóe môi khẽ cong lên.
"Muốn ăn gì thì lấy nấy, rất khó à?"
Trì Tĩnh quay đầu nhìn anh, ánh mắt u oán: Cô đây là muốn tự tay làm đó có được không!
Đi dạo một vòng, Trì Tĩnh liền nghe theo lời Thư Luật răm rắp, muốn ăn gì thì lấy nấy.
Hai người sóng vai đẩy xe ra quầy thu ngân.
Trì Tĩnh nhìn Thư Luật, cười nói: "Thư tổng, bữa tối nay vất vả cho ngài rồi."
Thư Luật nhàn nhạt liếc cô một cái, từ chối cho ý kiến.
Buổi chiều cuối tuần, trong siêu thị có không ít người.
Trì Tĩnh và Thư Luật đứng xếp hàng tính tiền, chợt Trì Tĩnh nhìn thấy Đồng Dao cũng đang đẩy xe đi tới, dừng ngay phía bên tay trái của bọn họ.
Đồng Dao cúi đầu nhìn giỏ hàng, cảm xúc lẫn lộn.
Mặc dù không nhiều, nhưng đây đều là những đồ em trai cô ta chưa từng được ăn.
Mỗi lần lấy xuống đều phải tính toán trong lòng, nhìn xem có vượt quá ngân sách hay không.
Nhưng mà thi thoảng "xa xỉ" một lần cũng không phải chuyện gì lớn.
Đồng Dao bất giác cười cười.
Ngước mắt lên, liếc về hai thân ảnh quen thuộc.
Nụ cười bên môi còn chưa kịp thu lại, Đồng Dao nắm chặt tay vịn của xe đẩy, chậm rãi mở miệng chào hỏi: "Giám đốc Trì, Thư tổng...!trùng hợp quá."
Đồng Dao là trợ lý bên người Trì Tĩnh, Thư Luật vẫn có mấy phần ấn tượng.
Nghe thấy giọng nói sợ sệt của cô ta, Thư Luật gật đầu coi như đáp lời.
"Hôm nay không cần tới bệnh viện sao?" Trì Tĩnh tùy ý hỏi một câu.
"...Em mua đồ xong sẽ qua đó."
"Em trai cô khá hơn chút nào không?"
"Vâng." Đồng Dao rũ mắt, "Bây giờ coi như ổn rồi ạ."
Thấy Đồng Dao có vẻ không muốn nói nhiều, Trì Tĩnh gật gật đầu, cũng không hỏi thêm.
Đi ra khỏi siêu thị, Đồng Dao xách túi đồ trong tay.
Tới nơi cửa chính, vừa lúc nhìn thấy chiếc Bentley màu đen quen mắt kia lái qua ngay trước mắt mình.
Nắng buổi chiều như thiêu như đốt, Đồng Dao thẫn thờ đứng một lúc, xách túi đi đến bến xe buýt gần đó.
Hôm nay cô ta tới đây là bởi có một người bạn học chung hồi đại học chuẩn bị ra nước ngoài.
Mời mấy người có quan hệ khá thân thiết tới cùng nhau ăn bữa cơm.
Ra khỏi nhà hàng, Đồng Dao nhìn trung tâm thương mại phía trước, do dự một lúc rồi nhanh chóng bước vào.
Lần tụ họp này khiến cô ta bị đả kích rất lớn.
Tốt nghiệp một năm, mọi người đều thay đổi không ít.
Ai nấy cũng phát triển theo chiều hướng tích cực.
Chỉ có cô ta, ai nấy nhìn thấy cũng chỉ nói một câu: Đồng Dao, cậu không thay đổi chút nào nhỉ.
Mặc dù có lẽ họ không có ý xấu, nhưng