Editor: Chanh
Cuối năm, chuyện này chuyện nọ cứ thế đổ xô nhau ập tới.
Dật Hương có một bước ngoặt mới, tình hình đang dần được cải thiện.
Sau sự kiện lần này, Lương Phinh Đình một lần nữa nắm giữ quyền hành, mà Hứa Mộ, người lên nắm quyền được vài tháng, lại trở thành môn đồ nhỏ của cô nàng.
Về phía Thư thị, mọi thứ về Triển Nhan đều đã sẵn sàng, chỉ còn chờ nước mở cuộc họp báo để công bố với công chúng.
Trì Tĩnh đã đồng ý với Đồng Dao, sau khi hoàn thành quá trình điều chế Triển Nhan sẽ dạy cô ta cách điều hương.
Thế nhưng không ngờ hôm nay vừa nói ra, thứ cô nhận được lại là lá đơn xin nghỉ việc của Đồng Dao.
"Em trai em cần người ở bên chăm sóc, mà gần đây sức khỏe mẹ lại không tốt, cho nên em chỉ có thể xin từ chức trước."
Đồng Dao cúi đầu, không nhìn thẳng vào Trì Tĩnh.
Trong tay cầm lá đơn xin nghỉ việc, nói ra lý do thoái thác đã chuẩn bị tốt từ lâu.
"Nghĩ kỹ rồi?"
Trì Tĩnh cho rằng, tình hình trong nhà Đồng Dao như thế thì cô ta phải càng nên quý trọng phần công việc này mới phải.
"Vâng, nghĩ kỹ rồi ạ." Cô ta ấp úng trả lời.
Trì Tĩnh nhận lấy lá đơn xin nghỉ việc, nhìn qua: "Nghĩ kỹ rồi là được."
"Trong khoảng thời gian qua, cảm ơn chị đã chiếu cố."
Trì Tĩnh gật đầu, cong môi.
Những lời khách sáo vô vàn thế này, người nói vô tâm, thì người nghe cũng chẳng cần để trong lòng làm gì.
...
Buổi trưa, Trì Tĩnh đang ngồi bên cửa sổ, ánh nắng ấm áp phủ lên người cô, trong khung cảnh yên tĩnh thế này khiến người ta có chút buồn ngủ.
"Lười biếng đúng không?"
Đột nhiên một câu nói truyền đến bên tai, Trì Tĩnh giật mình xoay người lại.
Nhìn thấy người đi tới, ánh mắt cô không nhịn được mà mở to.
Văn Mạc Sơn khoác chiếc áo lông dày, đứng nơi cạnh cửa nhìn cô.
Cánh cửa được mở ra vẫn đang lắc lư.
Áo lông xõa tung xuống khiến cả người ông tròn thành một cục, thoạt nhìn phúc hậu hơn không ít.
"Không cần làm việc à?" Ánh mắt của ông rơi vào trên người Trì Tĩnh, rồi đáp xuống nơi bàn điều hương không một bóng người.
Trì Tĩnh bỗng nhiên đứng lên đi tới bên cạnh ông.
Lúc tới gần, cô mới có chút cảm giác chân thực.
"Sao ông lại tới đây?"
Câu "Lười biếng đúng không?" vừa nãy khiến Trì Tĩnh tỉnh hết cả ngủ, còn cho rằng bản thân đang trong phòng điều hương ở nhà, vừa trộm chợp mắt một lát đã bị Văn Mạc Sơn bắt quả tang.
Đã nhiều năm trôi qua như thế, cảm giác kia vẫn không hề nhạt phai.
Văn Mạc Sơn nhìn quanh phòng làm việc mình từng làm bảy năm một vòng, tầm mắt lại một lần nữa rơi vào trên người Trì Tĩnh.
Một lúc lâu, ông đi tới trước bàn điều chế hương, ngồi xuống.
Đồng Dao tới bệnh viện, ngược lại để cho bọn họ không gian riêng.
Văn Mạc Sơn bưng lấy chén trà Trì Tĩnh đã pha, uống một ngụm.
"Cố mà uống đi, tầng này của chúng ta ít người thích thưởng trà lắm."
Muốn có trà ngon phải đi lên mấy tầng trên lấy, đi đi lại lại như thế cô sợ Văn Mạc Sơn chờ lâu.
"Bầu không khí không đúng." Lão Văn liếc mắt nhìn Trì Tĩnh một cái.
Rõ ràng là trước đó khi ông ở đây có cơ man các loại trà, uống mãi không hết.
Trì Tĩnh chống cằm nhìn ông, không cãi lại.
Nhìn một đặng mới giật mình nhận ra, hóa ra sư phó của cô đã già như thế.
Tóc hai bên thái dương đã sớm nhuốm sương, năm tháng đi qua để lại dấu vết in hằn lên đường nét khuôn mặt của ông.
Điều duy nhất không thay đổi chính là đôi mắt sắc bén kia, đây là thứ khiến người ta không thể lờ đi, cũng làm cho ông thoạt nhìn rất có tinh thần.
Trà đã thấy đáy, Văn Mạc Sơn lấy ra một chùm chìa khóa từ trong túi áo lông, đặt lên trên bàn.
"Phòng 1801, tòa mười hai, khu Cảnh Thiên Sơn.
Nhà mới của con đấy."
Trì Tĩnh nhìn chìa khóa, lại nhìn về phía Văn Mạc Sơn.
Vẻ mặt cô lộ rõ sự kinh ngạc.
Ông thật sự trốn sau lưng cô mua nhà à? Trì Tĩnh không biết mình nên tức hay cười.
"Ông nhiều tiền lắm đúng không?" Không tiêu không vui đúng không?
"Là rất nhiều." Văn Mạc Sơn cho Trì Tĩnh một kích, "Theo mức lương một năm của con bây giờ còn gấp mấy lần."
Trì Tĩnh: "..."
"Sắp tìm Thư Luật ăn vạ à?" Ông ra vẻ vô cùng tán đồng, "Nhớ ăn vạ bài bản tí."
...!Người gì thế này!
Trì Tĩnh nghiến răng nghiến lợi: "Con chả thèm."
"Đúng là cô gái tích cực."
Sao gần đây người này cứ thích chọc tức cô thế!
"Cầm chìa khóa đi, coi như là đồ cưới ta cho con.
Đại nghiệp của Thư gia rất lớn, ta không so với được, nhưng thứ nên có thì không thể thiếu.
Ta cũng lớn tuổi rồi, mua được cho con ta cũng an tâm."
"Con còn chưa muốn lấy chồng đâu.
Đồ cưới này của ngài có phải ứng trước quá sớm không đấy? Sao không chờ đến ngày con kết hôn rồi giao chứ."
Văn Mạc Sơn hừ lạnh: "Có người muốn lấy thì gả lẹ lẹ đi, dù gì thời này cũng ít người ngốc như thế lắm."
Trì Tĩnh đứng dậy, chuẩn bị tiễn khách.
Nói hai ba câu đã bị chặn họng, quả nhiên không phải con ruột.
Vẻ xù lông xù cánh của cô khiến Văn Mạc Sơn rất vừa lòng, ông lão cười hai tiếng, rất có ý muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Sau đó kéo Trì Tĩnh, ra hiệu cô ngồi xuống.
"Biết lão Thư bao giờ về không?"
Phải mất hồi lâu Trì Tĩnh mới phản ứng lại cái xưng hô "Lão Thư" này, cô trả lời: "Con không rõ lắm."
Người kia cũng rất ít khi chủ động nhắc tới Thư Nhược Chu.
Văn Mạc Sơn nhíu mày, nói với Trì Tĩnh: "Hôm nào con hỏi Thư Luật một chút xem."
"Ngài tìm ông lấy làm gì ạ?"
Trước đây lúc đụng với vấn đề liên quan đến ba chữ Thư Nhược Chu, lão Văn nhà cô luôn bày ra bộ dáng vô cùng ghét bỏ.
Sao bây giờ lại nổi hứng chủ động hỏi thăm thế chứ.
Nhưng câu trả lời của Văn Mạc Sơn cũng lập lờ nước đôi, thật giả khó phân.
Ông hừ một tiếng: "Lão già kia còn thiếu ta một bữa rượu, phải đòi chứ."
Một bữa rượu này thế mà lại thiếu những mấy chục năm.
Nếu như không phải vì Trì Tĩnh, ông đã để lão Thư kia thiếu cả một đời.
Không phải ông không tin Thư Luật, chỉ là sau này ông không ở đây, Trì Tĩnh không có chỗ nương tựa.
Trước khi xuống mồ, kiểu gì ông cũng phải giải thích rõ ràng với Thư Nhược Chu một phen.
Nha đầu này của ông, cũng không phải để cho người ta tùy ý bắt nạt.
- -
Lúc tan làm, Trì Tĩnh nói với Thư Luật chuyện này.
Thư Luật nghiêng người giúp cô cài dây an toàn, vừa nghe vừa cài khóa lại.
"Vậy thì cứ đi nhìn qua trước một cái."
Thật ra Trì Tĩnh cũng có ý này, liền nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.
Vị trí địa lý của khu Cảnh Thiên Sơn rất tốt, nằm trên tuyến giao thông vàng của thành phố S.
Tiện ích xung quanh rất đầy đủ, giá cả thì khỏi phải nói.
Trì Tĩnh cầm chìa khóa mở cửa, phong cách trang trí lịch sự tao nhã đập ngay vào mắt.
Nhà Văn Mạc Sơn mua là nhà mẫu, không biết là để bớt việc hay