Editor: Chanh
Ánh nắng nhàn nhạt soi rọi qua khung cửa sổ, tựa như một tấm lụa vàng mỏng khẽ phủ lên thân ảnh hai người.
Thư Luật ăn vận giản dị ngồi trên chiếc ghế làm từ gỗ lim, hờ hững cầm quân cờ trong tay.
Lúc nhìn thấy Trì Tĩnh, ánh mắt anh lóe lên sự ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Trì Tĩnh đứng yên ở cửa hồi lâu, rồi buông tay nắm cửa đi vào.
Thấy cô, Thư Đông vui vẻ vô cùng, tính đứng dậy chào đón.
"Xong nốt ván này đã." Thư Luật đi một nước cờ, đầu ngón tay điểm nhẹ.
Thế là Thư Đông không dám ho he nhúc nhích.
Thư Tĩnh đặt túi đựng sách xuống, cười cười với Thư Đông: "Chị có mua quà đấy, thắng thì cho em hết, được không?"
Thư Luật nhìn cô một cái.
Hôm nay cô mặc chiếc áo len màu xám cùng quần jean, phối với đôi giày thể thao trắng.
Gương mặt sạch sẽ không chút trang điểm, nhìn qua giống như sinh viên đại học.
Hai cái ghế trong phòng đã bị họ chiếm, Trì Tĩnh đành phải đứng ở bên cửa sổ.
Ánh nắng bị cô che khuất một chút.
Thư Luật nhìn vào chiếc bóng in lên bàn cờ, mày hơi nhíu lại.
"Chiếu...!tướng."
Tiếng nói trong trẻo vang lên, Thư Đông kinh ngạc vô cùng: "Em...!thắng rồi!" Cậu nhóc cười đến chảy nước miếng.
Thư Luật buông quân cờ xuống, rút khăn giấy bên cạnh lau giúp cậu.
"Khá đấy."
Thư Đông đẩy ghế sang một bên, đi tới chiếc túi của Trì Tĩnh.
Nhìn thấy những cuốn sách bên trong, cậu bé cười cười cảm ơn Trì Tĩnh.
"Cảm ơn..." Đôi mắt cậu đảo một vòng, nhìn Thư Luật một cái, rồi tiếp tục nói, "Cảm ơn...!chị dâu."
Trì Tĩnh sửng sốt, vô thức nhìn sang phía Thư Luật.
Chỉ thấy mặt mày anh hơi sầm xuống, sờ sờ đầu Thư Đông sửa lại cho đúng: "Gọi là chị."
Khóe miệng Trì Tĩnh giật giật, tầm mắt dời đi chỗ khác.
Đã có Thư Luật ở đây, Trì Tĩnh chỉ ở một lúc đã muốn đi.
Thấy phản ứng của người nào đó là biết chuyện này đều do nhóc quỷ Thư Đông dụ cô tới.
Có lẽ trong lòng cậu còn nhớ lần trước cô hứa sau này sẽ cùng Thư Luật tới đây.
Trẻ con mà, cứ suy nghĩ vô tư, không tim không phổi vậy thôi.
"Hôm nay chị còn có việc, lần sau sẽ tới thăm em, được không?" Trì Tĩnh thương lượng với Thư Đông, ngữ khí dịu dàng vô cùng.
Thư Đông không đồng ý, cánh tay kéo kéo áo cô: "Ở lại...!một lát đi mà."
Trì Tĩnh đang muốn lắc đầu, liền nghe thấy Thư Luật nói: "Ăn cơm xong tôi đưa cô về."
Ở trong viện an dưỡng có một phòng ăn, chỉ dùng để phục vụ cho nhân viên khu VIP.
Bình thường Thư Đông đều được điều dưỡng đưa cơm tới ăn ở trong phòng, việc được đi ăn ngoài như thế này lại càng hiếm, vì thế bây giờ cậu nhóc vui vẻ vô cùng.
Bởi vì việc đi lại hơi khó khăn, thường ngày muốn ra ngoài hít thở không khí đều là ngồi xe lăn có người đẩy.
Thế nhưng hôm nay cậu muốn tự mình đi, vậy là Thư Luật cùng Trì Tĩnh đành phải dắt tay Thư Đông, chầm chậm tản bộ trên bãi cỏ.
Trì Tĩnh còn nhớ lần đầu tiên tới viện an dưỡng cùng Thư Luật, tâm tình mình lúc ấy khiếp sợ đến nhường nào.
Có lẽ không ai có thể tưởng tượng được Thư gia thế mà lại tồn tại một đứa trẻ như Thư Đông.
Nhiều năm như vậy nhưng không lộ ra chút dấu vết sơ hở.
Sau khi dần dần tiếp xúc, Trì Tĩnh phát hiện ra mặc dù cơ thể Thư Đông không lành lặn, nhưng trí lực lại bình thường, việc giao tiếp không có vấn đề gì lớn.
Ngày đó bọn họ ở chung với nhau rất vui.
Lúc trở về, Thư Luật còn ở trên xe ôm cô thật lâu.
Anh ôm cô vào trong ngực, dùng chóp mũi khẽ khàng cọ nhẹ vào mặt cô.
Cảm giác tê dại kia làm Trì Tĩnh cảm nhận được anh đang vui mừng nhường nào.
Lúc ấy cô cảm thấy, năm tháng tĩnh hảo, chắc cũng chính là như thế thôi.
Sau này Trì Tĩnh mới biết, sau khi Thư Đông phát bệnh vẫn luôn ở lại viện an dưỡng.
Một lần ở thế mà kéo dài mấy năm.
Trong quãng thời gian ấy, người đến thăm và chăm sóc cậu bé, chỉ có một mình Thư Luật.
Đối với Thư Đông và Thư Luật, tòa kiến trúc mỹ lệ này không khác gì một lồng giam.
"Đến rồi."
Thanh âm trầm thấp của người đàn ông đánh tan hồi ức của cô.
Lúc Trì Tĩnh hoàn hồn lại đã thấy Thư Luật đi vào.
Lúc quản lý nhìn thấy anh đáy mắt lóe lên tia kinh ngạc, rất nhanh sau đó đã phản ứng lại đi tới chào hỏi.
"Chào Thư tổng."
Thư Luật gật đầu: "Làm mấy món ăn thanh đạm cho thằng bé ăn."
Quản lý nhìn qua Thư Đông một cái, rồi vội vã đi vào nhắc phía nhà bếp.
Ba người ngồi vào chỗ của mình, Thư Luật đem chiếc khăn ăn màu trắng quàng quanh cổ Thư Đông, ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng thắt lại khăn ở phía sau.
Thư Đông đã lấy xong bát và thìa, ngồi chờ thức ăn được mang lên, tâm trạng có chút hưng phấn.
Đồ ăn được đem lên rất nhanh.
Quản lý có lẽ là thấy ông chủ lớn tới, nên đã dặn đầu bếp làm một số món ăn ngon.
Mặc dù đã dặn làm đồ ăn thanh đạm, nhưng đa phần đều là hải sản.
Mà Thư Đông lại dị ứng hải sản, Thư Luật đành phải gọi đổi lại thành một bàn đồ chay.
Một bữa cơm bí bách.
Sau khi đưa Thư Đông về, Trì Tĩnh ngồi lên xe Thư Luật rời khỏi viện an dưỡng.
Nếu không kẹt xe, đường về cũng chỉ tốn bốn mươi phút.
Thư Luật yên lặng lái xe, Trì Tĩnh cũng nhìn đường phía trước không nói gì.
Hôm nay anh lái chiếc Audi A8, cô vốn tưởng anh đã đổi chiếc này rồi.
Đèn đỏ, Thư Luật giẫm phanh.
Không biết xúc động thế nào, Trì Tĩnh mở miệng hỏi anh: "Tình hình của Thư Đông thoạt nhìn đã khá nhiều rồi.
Anh có định đưa thằng bé về không?"
Mặc dù vẫn mời giáo viên về dạy riêng, nhưng dù sao vẫn không giống với việc tới trường học.
Thư Luật nhìn sang, Trì Tĩnh thản nhiên đối diện với anh.
"Thư Đông hẳn là rất thích kết bạn."
Đèn chuyển xanh, xe chầm chậm lăn bánh.
Thư Luật mở miệng, ý nhị nói: "Thư Đông không giống với những đứa trẻ khác, không phải với hoàn cảnh nào thằng bé cũng thích ứng được."
Trì Tĩnh bị chặn họng, mím môi không nói thêm gì.
Thư Luật chở cô tới dưới lầu.
"Sau này nếu Thư Đông lại gọi, cô có thể không nghe máy."
Anh mở khóa, chờ Trĩ Tĩnh xuống xe.
Trì Tĩnh siết chặt dây an toàn, khớp xương trắng bệch: "Anh nhất định phải làm như thế sao? Dù cho tôi chỉ đơn thuần là muốn gặp thằng bé một chút?"
"Không cần thiết."
Trì Tĩnh yên lặng nhìn anh.
Cuối cùng, cô cười khổ: "Anh đi mà ngăn Thư Đông ấy, dựa vào đâu mà bắt tôi phải đóng vai người xấu?"
Mở cửa, Trì Tĩnh xụ mặt xuống xe.
Ngay sau đó, chiếc xe phóng đi.
Qua kính chiếu hậu, Thư Luật nhìn bóng người kia ngày càng xa, vẻ mặt ý vị không rõ.
- -
Buổi chiều, Trì Tĩnh gặp Hà Nhuế ở một spa.
Từ sau