"Cô mau đến bệnh viện XX, anh Hàn Thiên Minh bị tai nạn đang được cấp cứu."
"Bộp" chiếc điện thoại trên tay Gia Nhi rơi xuống đất. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Điều vừa nãy cô nghe thấy là sao chứ? Hàn Thiên Minh làm sao lại... Rõ ràng khi sáng vẫn còn bình thường mà. Gia Nhi dường như không thể tin được. Nhất định là có hiểu lầm gì đó rồi. Trong lòng cô bây giờ đang vô cùng hoảng loạn. Không chỉ hoảng loạn mà cô còn đang rất lo sợ. Ngộ nhỡ... Ngộ nhỡ thật sự là anh thì phải làm sao? Gia Nhi vội vàng đứng lên, cô vơ lấy chiếc điện thoại rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Vừa mở cửa ra thì đã có người chặn cô lại. Gia Nhi tức giận quát lên:
"Buông ra."
"Em đang vội lắm sao?"
"Anh nhìn còn không thấy sao?"
"Nói cho anh biết em đi đâu được không?"
"Anh mau buông ra. Tôi phải đến bệnh viện. Hàn Thiên Minh anh ấy... Anh ấy gặp tai nạn rồi." Giọng cô run lên vì lo lắng.
"Hàn Thiên Minh bị tai nạn sao?
Gia Nhi không có tâm trạng trả lời người kia, cô vùng tay muốn đi.
"Tôi bảo buông tôi ra."
"Gia Nhi, em không nhận ra anh đang đứng trước mặt em sao?"
Nghe thấy câu nói ấy, cô chầm chậm ngẩng mặt lên. Gia Nhi kinh ngạc khi nhìn thấy anh. Người đứng trước mặt cô là Hàn Thiên Minh. Vậy... Vậy cuộc gọi ban nãy là sao chứ?
"Anh... Anh không bị tai nạn sao?" Gia Nhi vẫn chưa hết kinh ngạc. Cô sờ tay anh như muốn xác nhận đây là sự thật.
Nhìn cô lo lắng cho mình như vậy Hàn thiên Minh cũng vô cùng hạnh phúc, anh ôm lấy cô an ủi.
"Anh không sao. Không phải anh đang đứng ngay trước mặt em sao?"
"Nhưng... Nhưng có người gọi cho em bảo là anh..."
Hàn Thiên Minh cũng ngạc nhiên khi nghe cô nói mình bị tai nạn.
"Trước tiên em cứ bình tĩnh nói lại cho anh nghe mọi chuyện đã."
Gia Nhi cũng tường thuật lại cuộc trò chuyện khi nãy. Nghe được hết những điều đó càng khiến cho anh cảm thấy vô cùng kì lạ. Nếu như anh có bị tai nạn thật thì người đầu tiên được thông báo phải là ba mẹ anh mới đúng. Làm sao có người biết được số điện thoại của cô chứ? Cái này không phải quá kì lạ sao.
"Em nghe được tin này liền lập tức ra ngoài? Em định đi đến địa điểm đó sao?"
"Em... Em đương nhiên phải đi đến đó rồi. Nghe tin anh như vậy em..."
Nhìn bộ dáng lo lắng cùng ngượng ngùng của Gia Nhi làm Hàn Thiên Minh càng muốn yêu thương cô nhiều hơn. Nhưng cũng chính như vậy mà anh càng lo lắng.
"À đúng rồi. Không phải anh phải đi công tác sao? 11 giờ anh đã phải lên máy bay rồi mà?"
Hàn Thiên Minh vẫn không quên đùa cô.
"Không phải tại anh nhớ em quá sao?"
Trợ lí của anh đứng bên cạnh cúi đầu cười khổ. Đúng rồi. Đáng ra bây giờ phải ở sân bay rồi nhưng người đàn ông nào đấy vẫn cố chấp muốn gặp cô trước khi đi nên đi được một đoạn lại phải quay lại đây. Số anh quá là khổ mà.
Mặc dù không muốn nhưng Gia Nhi vẫn phải khuyên anh mau đi.
"Bây giờ đã trễ lắm rồi. Nếu anh không đi thì sẽ trễ chuyến bay mất."
Nghe câu nói này của Gia Nhi thì trợ lí Thanh liền ngẩng đầu lên nhìn anh. Ánh mắt như muốn nói: Cô Gia Nhi nói đúng rồi đấy sếp. Chúng ta mau đi thôi. Vậy nhưng Hàn Thiên Minh vẫn bỏ qua ánh mắt đầy trông chờ của cậu trợ lí tội nghiệp nhà mình.
"Bây giờ anh muốn ở bên em thôi."
"Đùa kiểu gì vậy chứ. Thấy anh không sao là em yên tâm rồi. Anh mau đi. Tuần sau chúng ta còn có hẹn mà." Biết rằng anh đang đùa nhưng Gia Nhi vẫn cảm thấy rất vui khi nghe anh nói vậy.
"Được được." Hàn Thiên Minh cưng chiều vuốt tóc cô.
"Em nghe anh nói, nếu như có ai gọi cho em như vậy nữa thì em đừng vội vàng đi như hôm nay. Cứ bình tĩnh gọi cho Lưu Trình hoặc Trần Lập trước. Một khi anh xảy ra chuyện thì hai cậu ấy nhận được tin tức nhanh nhất nên lời của hai cậu ấy nói mới tính. Em hiểu không? Đến lúc đó thì em cũng nhất định phải đi cùng hai cậu ấy, không được tự ý đi một mình. Em là con gái, không nên đi một mình như thế, đặc biệt là vào lúc khuya như thế này. Nhớ chưa