Hàn Thiên Minh trầm ngâm. Đáng ra anh phải nói cho cô chuyện này trước tên Cố Tử Lâm kia mới đúng.
"Gia Nhi. Thật ra anh..."
Hàn Thiên Minh đang định nói thì thấy cơ thể cô cứ run lên, tiếng khóc thút thít cũng vang lên. Anh hốt hoảng, khẽ nâng mặt cô lên. Gương mặt của Gia Nhi đã đẫm nước mắt từ bao giờ. Nhìn gương mặt tiều tụy lại đầy nước mắt của cô khiến anh không khỏi đau lòng, không khỏi tự trách mình. Hàn Thiên Minh ôm lấy cô.
"Gia Nhi anh sai rồi. Tất cả là lỗi của anh. Em đừng khóc nữa có được không? Anh sai rồi."
Gia Nhi vẫn không ngừng khóc. Tim cô bây giờ cứ như bị ai đó bóp lại thật chặt vậy. Khó chịu vô cùng. Vậy là đến cuối cùng, niềm tin cô đặt ở chỗ anh là sai rồi sao? Gia Nhi đã nghĩ mọi chuyện đều là do Cố Tử Lâm tự bịa nhưng hóa ra đều là thật. Đau lòng, thất vọng...
Hàn Thiên Minh thấy cô cứ khóc không ngừng thì cũng vô cùng sốt sắng. Anh đưa cô vào trong nhà, đỡ cô ngồi xuống ghế còn bản thân thì quỳ một chân trước mặt cô. Anh đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt xinh xắn của cô. Hàn Thiên Minh cầm lấy tay cô, miệng không ngừng xin lỗi.
"Gia Nhi em đừng khóc nữa có được không? Em mắng anh cũng được, đánh anh cũng được. Đừng khóc nữa."
Gia Nhi nhìn thấy anh như thế tim càng đau hơn. Cô nghẹn ngào lên tiếng.
"Thiên Minh... Mọi chuyện là thật... là thật sao? Những gì Cố Tử Lâm nói là thật sao?"
"Gia Nhi anh xin lỗi..."
Nghe anh nói như vậy thì cô càng khóc to hơn. Cô đánh vào người anh. Vừa đánh vừa mắng.
"Hàn Thiên Minh anh... Sao anh có thể làm như thế chứ? Sao anh có thể hại chết ba mẹ nuôi của em như thế chứ? Tại sao anh lại làm thế?"
Hàn Thiên Minh nghe cô nói như vậy thì giật mình. Cô đang nói gì vậy? Anh vội nói.
"Khoan đã Gia Nhi. Em bình tĩnh lại đã. Em vừa nói gì cơ?"
"Tại sao anh có thể làm như vậy? Sao anh lại hại ba mẹ nuôi của em?"
"Không... Không phải. Em bình tĩnh nghe anh nói đã." Anh ôm lấy cô để giúp cô bình tĩnh hơn.
Khi Gia Nhi đã ngưng khóc thì anh cũng từ từ buông cô ra. Hàn Thiên Minh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô.
"Em đã ổn hơn chưa?"
Cô gật đầu nhưng đôi mắt vẫn ngấn nước.
"Gia Nhi em bĩnh tĩnh nói lại cho anh nghe những gì em vừa nói lúc nãy đi."
"Em.. Em nói sai sao? Không phải anh là người đã đứng sau vụ tai nạn năm đó của ba mẹ nuôi em sao?"
"Đương nhiên là không phải rồi."
Nghe được câu trả lời của Hàn Thiên Minh, Gia Nhi sững sờ.
"Anh nói gì cơ? Người đó không phải anh?"
"Đúng rồi."
"Vậy từ đầu đến giờ anh cứ liên tục nói xin lỗi là ý gì?"
"Anh cứ nghĩ em giận là vì anh đã biết chuyện tai nạn của ba mẹ nuôi em nhưng không nói cho em biết nên mới như vậy. Khoan đã. Không phải từ đầu đến giờ em đã nghĩ anh là hung thủ đó chứ?"
"Còn... Còn không phải vì anh không chịu nói rõ sao?"
"Nhưng tại sao em lại nghĩ anh là hung thủ?"
Gia Nhi kể lại tất cả mọi chuyện mà Cố Tử Lâm đã nói với cô cho anh nghe.
"Không phải chứ? Tên Cố Tử Lâm kia thật sự có thể làm vậy sao? Lúc đó anh đã biết em đâu chứ?"
"Cố Tử Lâm nói rằng anh đã biết hết tất cả. Mọi chuyện đều là dàn xếp của anh mà thôi."
"Thật vậy sao?"
"Hơn nữa, Thiên Minh..." Cô cúi đầu, không nhìn thẳng vào mắt anh.
"Em thấy Cố Tử Lâm nói cũng có phần đúng. Em hiểu anh được bao nhiêu? Chúng ta quen biết nhau chưa bao lâu cả. Làm sao em có thể tin tưởng anh được đây?"
Hàn Thiên Minh cầm lấy tay cô , anh ân cần nói:
"Gia Nhi. Em nhìn vào mắt anh này."
Cô dè dặt nhìn anh.
"Gia Nhi. Hàn Thiên Minh anh xin thề với trời, anh tuyệt đối không làm gì có lỗi với em cả. Anh chưa từng có ý định lợi dụng em cũng chưa từng dàn xếp bất kì việc gì liên quan đến chuyện của ba mẹ nuôi em cả."
"..."
"Khoảng thời gian trước anh vẫn luôn ở Mỹ để giải quyết công việc cùng với Lưu Trình cho đến ngày hôm đó. Hôm đó là sinh nhật của Trần Lập nên anh mới trở về sớm hơn dự định và rồi anh gặp được em. Đó chính là lần đầu tiên anh gặp em."
Gia Nhi nhìn anh. Đôi mắt anh đầy chân thành. Người đàn ông này đây đâu còn là Hàn Thiên Minh luôn gồng gánh mọi khó khăn trên thương trường nữa. Trước mặt cô đây chỉ là một Hàn Thiên Minh bình thường, một người đàn ông bình thường mà thôi. Anh cũng sợ hãi, anh cũng lo lắng như bao người khác mà thôi.
Những cử chỉ, hành động của anh từ nãy đến giờ đều là lo lắng cho cô. Những thứ ấy đã làm cho cô suy nghĩ rất nhiều. Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh. Thiên Minh, em có thể tin tưởng anh không?
Hàn Thiên Minh nắm lấy tay cô, gương mặt anh tràn đầy lo lắng, anh thì thầm.
"Gia Nhi. Em có tin anh không?"
Cô im lặng một lúc lâu, sau đó cũng nhẹ nhàng gật đầu. Em sẽ tin tưởng anh lần này...
------
(Truyện thuộc quyền sở hữu trí tuệ của thuytrang419)
----
"Thiên Minh, anh đã biết chuyện của ba mẹ nuôi em từ bao giờ vậy?"
"Từ tháng trước chăng?"
"Làm sao anh biết được?"
"Chuyện này hiện tại anh vẫn chưa thể nói cho em được. Anh vẫn đang cần thời gian để xác minh một số thứ. Nhưng anh chắc chắn rằng chuyện của ba mẹ nuôi em không hề đơn giản chỉ là tai nạn. Khi nào mọi thứ đều đã chắc chắn thì anh sẽ nói cho em biết. Cứ tin ở anh."
"Được, em biết rồi."
Đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu. Nếu như thật sự Hàn Thiên Minh không liên quan đến việc của ba mẹ nuôi cô năm đó thì tại sao Cố Tử Lâm lại nói như vậy? Hắn không lẽ là muốn chia rẽ cô và Hàn Thiên Minh đó chứ? Tên này hắn muốn phá hoại hai người họ đến điên rồi sao? Sao hắn dám lấy chuyện của ba mẹ cô ra để làm như vậy chứ? Hơn nữa, khi hắn dám nói về chuyện đó thì hình như hắn đã biết được gì đó về chuyện năm đó rồi. Có lẽ cô cần gặp hắn để một lần nữa nói về việc này.
Thấy Gia Nhi thất thần thì Hàn Thiên Minh liền nói.
"Em sao vậy? Đói bụng rồi sao?"
Nghe được giọng của anh, cô chợt tỉnh. Nhắc mới nhớ, đột nhiên đói bụng thật đấy. Cũng đúng thôi, từ hôm qua cô đã ăn gì đâu chứ.
Hàn Thiên Minh như nhìn thấu suy nghĩ của cô liền nói:
"Em mau đi tắm rửa đi.