Hàn Thiên Minh sau khi kết thúc cuộc gọi với Giang Kiều thì cũng xóa số của cô ta ra khỏi danh bạ. Có lẽ đây là cách anh chấm dứt tình bạn ngần ấy năm của hai người. Hàn Thiên Minh đã hy vọng rằng cô ta hiểu rõ lời nói của anh. Anh cũng đã mong cô ta đừng để anh phải tuyệt tình đến thế. Nhưng thật đáng tiếc, Giang Kiều cô ta không hiểu. Cô ta không hiểu Lưu Gia Nhi là giới hạn của anh. Cô ta không hiểu lời nói đó của anh chính là lời cảnh cáo cuối cùng. Và chính cô ta đã tự mình chặt đứt tình bạn của bọn họ.
Hàn Thiên Minh đứng lên, anh đi đến bên cửa sổ, mở rèm ra. Căn phòng bỗng chốc chẳng còn ngột ngạt nữa. Ánh mắt của Hàn Thiên Minh nhìn vào xa xăm. Có lẽ là nhìn vào khoảng không vô định nào đó nhưng đôi mắt ấy chất chứa rất nhiều tâm sự. Là lo cho Gia Nhi cũng có, lo về chuyện của Cố Tử Lâm cũng có. Người như anh có nhiều việc để suy nghĩ thật đấy. Nhưng anh hy vọng rằng, những chuyện này chỉ cần một mình anh lo là được rồi. Anh không mong cô sẽ phải suy nghĩ nhiều về mọi thứ. Cô chỉ cần sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ là được rồi.
----
Khi Gia Nhi tỉnh dậy thì xung quanh không có ai cả. Đầu cô vẫn còn mông lung. Cô nhìn xung quanh thì biết mình đang ở bệnh viện.
"Sao lại nằm trong bệnh viện rồi?"
Cô nhớ là cô được Trần Lập đưa ra ngoài, sau đó cô đã cản Cố Tử Lâm làm hại Hàn Thiên Minh. Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi thì đầu óc cô quay cuồng. Sau đó thì không nhớ gì nữa. Nhưng hình như cô có nghe ai đó nói gì bên tai cô rất nhiều.
Gia Nhi từ từ ngồi dậy, cô tìm lấy nước để uống. Cổ họng cô bây giờ khô rát. Cô vừa uống xong cốc nước thì Hàn Thiên Minh cũng từ bên ngoài đi vào. Ánh mắt anh hiện lên tia vui mừng nhưng anh vẫn bình tĩnh đi đến chỗ cô.
"Em tỉnh rồi sao? Em có cảm thấy chỗ nào không ổn không?"
Gia Nhi không trả lời anh mà cô hỏi ngược lại.
"Em bị làm sao vậy?"
"Bác sĩ nói em bị thiếu chất và hoảng sợ nên mới bị như vậy. Cần tịnh dưỡng cho tốt."
"Ò.." Gia Nhi gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Thì ra là vậy. Có lẽ là do mấy ngày nay cô không ăn uống đầy đủ, cộng thêm việc bị ám ảnh quá khứ nên mới như vậy.
"Anh... Anh về đi." Gia Nhi định hỏi "Anh có sao không?" nhưng cô lại đổi thành "Anh về đi." Thật ra cô nên hỏi anh về Giang Kiều, cần anh nói rõ cho cô nghe tất cả. Nhưng mà...
"Gia Nhi." Anh ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng nói:
"Em sao vậy? Nói cho anh biết được không? Từ hôm đó em đã không chịu nói gì với anh rồi. Cũng chính vì vậy nên... Gia Nhi, thật sự nếu em có chuyện gì anh sẽ không thể sống nổi nữa."
"..."
"Nếu như anh sai gì thì em cứ mắng anh, đánh anh cũng được. Nhưng em hãy nói cho anh biết, được không?"
"Em..." Gia Nhi không ngẩng đầu lên nhìn anh, cô chăm chăm nhìn vào bàn tay đang được anh nắm lấy.
"Em từng nói, nếu như anh không còn yêu em nữa thì hãy nói cho em. Em sẽ không khiến anh khó xử, anh còn nhớ không?"
"Sao đột nhiên em lại nói chuyện này?"
"Chuyện anh..." Giọng cô khàn đi. Cô cố lấy lại bình tĩnh nói tiếp.
"Anh đã nói dối em đúng không?"
Hàn Thiên Minh ngơ ra vài giây. Anh biết, bây giờ anh không nên nói dối cô nữa.
"Đúng. Anh có nói dối em."
"Là chuyện của anh và Giang Kiều đúng không?" Nói dứt câu, giọt nước mắt mà cô cố gắng kiềm nén cũng đã rơi xuống. Rơi xuống ngay tay anh khiến anh kinh ngạc.
Hàn Thiên Minh lấy tay nâng mặt cô lên. Không phải là một gương mặt đầy nước mắt, chỉ là một vài giọt nước mắt cố gắng trụ lại trên mắt cô. Đôi mắt cô nhìn thật kiên cường, kiên cường đến đáng thương. Thấy cô như vậy, lòng anh đau như cắt. Anh vươn tay, lấy đi những giọt nước mắt ấy.
"Anh xin lỗi,