Từ sau khi bị phanh phui mọi chuyện, Cố Tử Lâm chính thức trở thành một tên tội phạm. Hắn không thể đường hoàng đi ngoài đường hay thuê nhà trọ để ở nữa. Hắn phải ở nhà của một kẻ tên Chiến. Tên đó một trong những tên đàn em đắc lực của Cố Tử Lâm. Hắn đã để tên đó đi trà trộn vào chỗ của Trần Lập. Vì tên Chiến này ít khi xuất hiện ở bên ngoài nên rất ít người biết hắn là người của Cố Tử Lâm. Việc này càng thuận lợi hơn cho việc này, hơn nữa với sự thông minh, nhanh nhẹn thì tên này có thể hoàn toàn ẩn mình trong đó và giúp Cố Tử Lâm.
Cố Tử Lâm đang ngồi uống rượu thì có một tên đàn em đi vào.
"Đại ca, thẻ tín dụng của anh đã bị đóng băng toàn bộ rồi ạ."
"Mày nói gì?" Hắn nhíu mày.
"Ông chủ đã cho đóng băng toàn bộ rồi ạ."
Cố Tử Lâm tức giận ném cái ly vào tường.
"Lão già chết tiệt."
Từ lúc Cố Tử Lâm thành như vậy thì Cố Hòa đã không còn quan tâm đến hắn nữa rồi. Ông ta đã di cư sang nước ngoài. Bản thân ông ta vốn là một con cáo già, tất cả những gì mà công ty đã làm đều không liên quan đến ông ta. Bởi vì từ lâu ông ta đã chuyển nhượng toàn bộ cho Cố Tử Lâm. Vậy nên chuyện này một chút cũng không liên quan đến Cố Hòa. Riêng ông ta cũng đã để giành cho mình một khoản tiền. Bây giờ với số tiền đó ông ta cũng có thể an dưỡng tuổi già ở một đất nước khác.
Trước khi rời đi, Cố Hòa đã liên lạc với Cố Tử Lâm.
"Chuyện mày gây ra thì mày nên tự nhận lấy hậu quả. Ngày từ đầu tao đã bảo mày cần phải làm gì? Là bản thân mày quá ngạo mạn rồi. Sao mày có thể ngu ngốc đến như vậy chứ? Đúng là bị mày làm cho mất hết mặt mũi rồi. Từ giờ hãy tự lo cho bản thân mày đi. Không ai có thể cứu nổi mày cả. Và cũng đừng bao giờ liên hệ với mẹ mày. Đừng làm liên lụy đến bà ấy."
Đó là nguyên văn những gì Cố Hòa đã nói. Ý của ông ta chính là: Từ bây giờ Cố Tử Lâm chỉ là Cố Tử Lâm. Hắn không còn là con trai Cố Hòa nữa.
Cố Tử Lâm thật sự rất hận cha hắn. Cố Hòa hắn thân là cha nhưng lại không quan tâm đến con mình. Hắn còn hơn loài hổ dữ. Nhưng vì sao Cố Tử Lâm không nghĩ lại xem, vì sao cha hắn lại làm như vậy? Lúc trước, Cố Hòa đã ngăn hắn không được gây hấn với ba người kia. Vậy nhưng là bản thân hắn hiếu thắng, là hắn không biết tự lượng sức mình. Bây giờ mọi chuyện thành như vậy, tất cả đều là do bản thân hắn. Là hắn tự làm tự chịu mà thôi.
"Đại ca, còn một chuyện nữa. Bà chủ... bà ấy có gửi cho anh cái này." Tên kia đi đến, đưa cho Cố Tử Lâm một cái thẻ ngân hàng.
Cố Tử Lâm nhìn đến ngẩn. Đây... Đây là thẻ riêng của mẹ hắn. Hắn biết mà. Bà sẽ không bao giờ bỏ rơi hắn đâu.
Cố Tử Lâm ngửa người, nằm ra ghế. Hắn đưa tấm thẻ cho tên kia.
"Ra ngoài mua một chút đồ ăn đi. Tao đói rồi."
"Dạ."
----
Tối hôm đó.
Tên khi sáng lại chạy vào. Bộ dạng vô cùng hớt hải. Cố Tử Lâm thấy thế liền nhíu mày.
"Mày làm sao đấy? Ma đuổi mày à?"
"Đại ca, không xong rồi. Anh Chiến... Anh Chiến..."
"Mẹ nó. Mày nói hẳn hoi coi nào. Thằng Chiến làm sao?"
"Anh Chiến bị bắt rồi."
Cố Tử Lâm lập tức bật người dậy.
"Mày nói lại một lần nữa?"
"Trần Lập đã cho người tìm ra được anh Chiến rồi. Anh ấy đã nhanh chóng truyền tin cho em, bảo rằng phải đưa anh đi nơi khác. Bọn chúng sắp đến đây rồi."
"Mẹ nó." Cố Tử Lâm chửi thề một câu rồi nhanh chóng đứng lên thu dọn. Hai người bọn họ nhanh chóng thu dọn rồi rời đi ngay trong đêm. Lại đổi đến một địa điểm khác. Cố Tử Lâm thấy cuộc sống hắn lúc này đúng là như shit. Tên Hàn Thiên Minh đó đã nằm một chỗ rồi mà vẫn không tha cho hắn. Đúng âm hồn bất tán.
Đột nhiên trong đầu Cố Tử Lâm chợt nghĩ đến một người. Hắn lấy điện thoại ra, gọi điện.
"Ai đấy?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy lạnh lùng.
"Cậu Thiên Phong, còn nhớ tôi không?"
"Cố Tử Lâm?" Hàn Thiên Phong ở đầu dây bên kia nở một nụ cười giễu cợt.
"Cố tổng mấy ngày này không biết chết mất xác ở đâu rồi?"
"Cậu Thiên Phong cứ nói đùa."
"Vậy hôm nay anh gọi cho tôi có việc gì?"
Cố Tử Lâm nghe được ý cười trong câu nói của Hàn Thiên Phong thì trong lòng có chút hy vọng.
"Chuyện của tôi thì cậu cũng biết rồi. Tôi chỉ hy vọng cậu Thiên Phong đây có thể giúp tôi ra nước ngoài."
"Giúp anh tôi được gì?"
Theo thói quen hắn nói:
"Tiề.." Còn chưa nói hết câu thì Hàn Thiên Phong đã bật cười.
"Anh nghĩ tôi thiếu tiền sao?"
"Không phải, ý tôi không phải như vậy. Tôi làm được