- A Phong, cháu..
cháu xem tiểu An là gì?
Ông khẽ đè thấp giọng, trong giọng nói pha lẫn chút dò xét.
Ông cảm thấy A Phong cũng rất quan tâm tiểu An.
Liệu có phải tiểu tử này cũng..
Nếu vậy, thì thật tốt rồi!
Nụ cười thoáng xuất hiện trên mặt ông nhưng cũng khiến sự u ám bao trùm gương mặt hắn.
Tại sao mọi người lại thích hỏi hắn những câu vô lý như vậy? Giữa hắn và Cao Thừa An thì có thể có gì với nhau được chứ? Và vẫn như cũ, hắn không mặn không nhạt mà đáp.
- Không là gì cả..
* * *
Sáng hôm sau..
- Hoàng thượng à, người sao cứ làm khổ mình vậy chứ..
An Lâm bất lực lẩm bẩm.
Sao mặt mày của người vẫn chưa hồng hào trở lại vậy?
- Khụ! Khụ! Ta không sao..
ngươi không cần lo lắng đến vậy đâu..
Y nhận lấy chén cháo sau đó chậm rãi thưởng thức.
Ấm thật!
- Hoàng thượng..
nô tài, nô tài hỏi người một câu được không?
An Lâm ngập ngừng, ánh mắt có chút không dám nhìn thẳng y.
- Có gì sao?
Y nhướng mày chờ đợi câu hỏi của cậu.
- Người..
người có phải, có phải người thích Triều tướng quân không?
"..."
Cả căn phòng thoáng rơi vào tĩnh lặng.
Giống như chỉ cần một con kiến xuất hiện cũng đủ gây sự chú ý.
An Lâm thoáng đánh mắt sang nhìn y.
Thấy hai mày y khẽ nhíu lại, bàn tay cũng khẽ run lên liền có thể dễ dàng biết được đáp án.
- Dễ nhìn ra vậy sao..
Y mỉm cười, khuôn mặt từ từ giãn ra, phong thái điềm đạm tiếp tục dùng cháo.
Tình cảm y dành cho hắn hóa ra những người thân cận đều biết cả.
Vậy chắc đám quan thần kia cũng nhận ra gì đó, có lẽ sớm muộn sẽ xảy ra một vụ náo động.
- Vậy ngươi nghĩ, hắn có thích ta không?
- Người tài giỏi lại tuấn mỹ như vậy có ai lại không thích chứ?
An Lâm lập tức đáp.
Đối với cậu, Cao Thừa An là người tốt nhất trên đời.
Là duy độc và không một ai có thể thay thế!
- Không cần nói những lời hoa mỹ đâu, ta muốn nghe sự thật.
Y lắc đầu, rồi tiếp tục chờ đợi câu trả lời từ cậu.
- Thật ra..
nô tài không nhận thấy tình cảm trong mắt của Triều tướng quân..
Cậu hé mắt, vẻ mặt có chút khó nói.
- Nhưng nô tài từ trước đến nay đều không hiểu về ái tình do đó mắt nhìn của nô tài cũng không tốt lắm..
- Ta cũng giống ngươi..
- Dạ?
Y không đáp chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Ta cũng giống ngươi, không thấy được tình cảm trong đôi mắt lạnh lùng ấy.
Thứ tồn tại vốn chỉ có hận thù và căm ghét.
- Phải rồi A Lâm, ngươi có tình cảm với Lang Kiều phải không?
Bất chợt y đánh sang chuyện của cậu.
- Nô..
nô tài..
An Lâm lắp bắp, vẻ mặt cũng từng chút ửng đỏ.
Hoàng..
hoàng thượng nhìn ra tâm ý của của cậu hay sao? Không lẽ, vì biểu cảm của cậu quá mức?
- A Lâm, ái một người không sai! Nhưng ta cảm thấy..
- Có gì sao ạ?
- Ngươi có chắc tình cảm này sẽ được đáp lại không?
Y lưỡng lự, cuối cùng vẫn không nói ra suy nghĩ của mình.
Y vẫn chưa có bằng chứng về con người thật của Lang Kiều.
Chưa kể đến, lỡ như y đoán sai..
Do đó, tạm thời không nên nói cho A Lâm biết.
Tính tình tiểu tử này y sao có thể không rõ.
- Nô tài không biết nữa..
chỉ là nô tài rất thích cảm giác ở cạnh Lang đại nhân mà thôi!
- Lần đầu ngươi gặp hắn là đêm trăng năm đó?
- Dạ!
- Ta không có quyền cấm cản tình cảm