- Ta là vua của một nước! Nếu cả tình cảm ta còn không thể tự tay kéo về phía mình thì còn có thể làm gì được đây?
Y khẽ cười rồi lên tiếng làm dịu lại bầu không khí căng thẳng.
Y biết Vĩnh Thái Phi chỉ đơn giản là lo cho mình mà thôi.
Có một người bằng hữu như vậy là phúc mà y có được.
- Haiz..
thật hết cách với người..
được rồi, ta và A Nghiêm trở về phủ đây! Dù sao chúng ta cũng vừa trở về cung nên có chút mệt mỏi.
Người nhớ bảo trọng long thể!
Nói xong liền hành lễ rồi quay lưng muốn rời đi.
Nhưng vừa mới đi được một bước, Vĩnh Thái Phi đã khựng lại khẽ bồi thêm một câu.
- Đừng khiến bản thân trông thật thảm hại và đáng thương..
* * *
Ba canh giờ sau ở Ngự hoa viên..
- Thảo nào ai ai cũng đều thích trốn ra đây ngắm sao..
An Lâm cảm thán nhìn bầu trời đầy tinh tú trên cao.
Ánh mắt lấp lánh dõi theo từng vì sao một.
Thật sự vô cùng mỹ..
- Ngươi qua đây mà ngồi! Đứng mãi không thấy mệt hay sao?
Cao Thừa An vừa thưởng thức điểm tâm và nhìn cậu khẽ nói.
An Lâm lúc nào cũng luôn bó buộc trong quy củ.
Đây là thứ mà khiến cho y luôn cảm thấy đau đầu.
- Dạ? Không được đâu! Sao nô tài có thể ngồi ăn chung với người chứ?
- Có gì mà không thể! Ta là vua, ta nói được là được!
Y nhướng mày chậm rãi nói.
- Chuyện này..
Thấy vẻ mặt cậu uẩn khuất, cuối cùng y cũng lười quản.
Thôi vậy, tên ngốc này muốn đứng thì cứ đứng đi!
"..."
Hai người cứ thế yên tĩnh chìm vào không gian trầm lắng mà chẳng để ý thời gian trôi qua bao lâu cho đến lúc An Lâm ngáp lấy một cái.
- Nếu mệt thì ngươi về nghĩ trước đi! Ta ở đây thêm một lát rồi trở về tẩm cung sau!
- Không được đâu ạ! Như vậy là không đúng với quy tắc đâu!
An Lâm vội vã lắc đầu, tỏ vẻ không buồn ngủ.
Thân là người hầu cận, sao cậu có thể để hoàng thượng một mình cơ chứ?
- Ngươi thấy ta có bao giờ làm theo quy tắc hay chưa?
Y mỉm cười nâng nhẹ ly rượu trên tay.
Rượu, bánh, và phong cảnh đẹp! Quá mức tuyệt hảo rồi!
- Nhưng..
- Được rồi, không cần dong dài nữa! Ngày mai ngươi mà dạy trễ ta sẽ bảo tổng quản trừ bớt tiền thưởng của ngươi!
Y lên giọng đe dọa khiến cậu chỉ có thể đành bất lực chấp thuận.
Đã bao lần y dùng chiêu này rồi, và cậu cũng hiểu rõ y chẳng bao giờ làm như vậy nhưng xem ra hoàng thượng hiện tại là đang muốn ở một mình.
Cậu ở đây làm phiền cũng không tốt cho lắm..
- Nô tài xin phép cáo lui!
Sau khi cậu rời khỏi, Cao Thừa An khẽ thở dài một hơi.
Tên ngốc này, sớm muộn cũng sẽ bị quy tắc trong cung đè bẹp!
Mà không biết..
phụ hoàng và mẫu hậu liệu có phải là một trong những vì sao trên đó hay không?
Cao Thừa An nâng mắt, nhìn những ngôi sao có sáng có mờ.
Hồi bé mẫu hậu thường nói với y khi một ai đó mất đi họ đều sẽ trở thành những vì tinh tú trên trời để dõi theo hài nhi của mình.
Có phải hai người cũng như vậy hay không?
Cứ thế, y vừa thu mình trong suy tư vừa không ngừng uống lấy bao ngụm rượu cho đến mức tâm