- Ông chủ, món đồ này bao nhiêu tiền vậy?
Cao Thừa An nhìn miếng ngọc có khắc hình con đại bàng liền nhướng mày tỏ vẻ thích thú.
- Công tử đúng là rất có mắt nhìn nha! Đây là hàng hiếm của tiệm ta đó!
Ông chủ này trông dáng vẻ có chút mập mạp, gương mặt vui vẻ hào hứng cười nói buông chuyện.
- Chất liệu của nó là gì vậy?
Y sờ nhẹ, ý cười trên mặt càng rõ thêm.
- Chất liệu được làm từ gốm cơ đấy, là món độc nhất vô nhị trong tiệm!
- Đây là do ông làm sao?
- Không đâu! Cậu nhìn chỗ ta xem, tuy cũng có chút khấm khá nhưng chất liệu tinh xảo này đắc lắm, ta cam không nổi!
Vị này cười gượng, vẻ mặt vô cùng rất thành thật mà nói chuyện với y.
- Vậy là ông mua lại à? Không biết, người bán còn ở đây không?
Thấy cậu có hứng thú với món đồ này ông chủ liền hảo phóng tiếp lời không do dự.
- Tiếc cho cậu quá, món đồ này ta mua khoảng chừng một năm trước rồi, người bán thì ta cũng chưa từng thấy quay trở lại!
Ông chủ thở dài tỏ vẻ tiếc nuối.
Tay nghề làm ra miếng ngọc này rất tốt, ấy thế mà người kia lại không nói gì chỉ mau chóng muốn bán đi miếng ngọc.
Thật sự là quá đáng tiếc cho một miếng ngọc quý thế này.
- Được rồi, giá của nó là bao nhiêu vậy? À mà, ta hỏi thêm một chuyện có được không?
* * *
- Thiếu gia, người thích miếng ngọc này sao?
An Lâm hiếu kỳ nhìn miếng ngọc trên tay Cao Thừa An.
Đúng là nó khá bắt mắt thật, nhưng trước giờ cậu chưa từng thấy hoàng thượng hứng thú với thứ gì như vậy.
Cho dù là vàng bạc châu báu hay bảo vật của các nước láng giềng ngài ấy vẫn chưa từng lộ ra vẻ mặt như thế.
- A Lâm, ngươi nhìn đi!
Y khẽ lật mặt sau miếng ngọc, kế đó nhìn cậu mà nói.
- Có gì sao..
khoan đã! Đó là..
An Lâm lúc đầu còn chưa hiểu gì thì bất chợt liền to mắt nhìn chầm vào miếng ngọc trên tay y.
Dấu ấn chữ "Cao" với hai chấm bên cạnh, không phải là riêng biệt thuộc về hoàng cung hay sao?
- Ừ, vả lại miếng ngọc này ta đã từng nhìn thấy..
- Vậy người muốn tìm kẻ đã bán miếng ngọc này sao?
An Lâm nghi hoặc hỏi.
Lúc nãy hoàng thượng có nhắc đến chuyện người bán miếng ngọc là nam hay nữ, chẳng lẽ là vì đang nghi ngờ gì đó?
Cao Thừa An im lặng không trả lời với câu hỏi của cậu mà chỉ khẽ siết lấy miếng ngọc trong tay mình.
Trong lòng y rối ren một mảng, từ từ cố gắng xâu chuỗi lại mọi việc.
* * *
Sơn Trà quán..
- Trên này!
Vĩnh Thái Phi đang ngồi trên lầu của quán ăn thì thấy Cao Thừa An và An Lâm đi ngang qua nên liền vẫy tay kêu gọi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, y ngẩng đầu liền bắt gặp những người quen đã tập hợp đông đủ.
* * *
- Các ngươi đi cũng lâu quá đi..
Vĩnh Thái Phi khoanh tay nhìn y và cậu.
Cứ tưởng bọn họ mới là người đến trễ.
Ai mà dè y và cậu còn lâu hơn gấp bội.
- Trên đường gặp vài thứ nên muốn dừng mua mà thôi!
Y cười nhạt, sau đó tự rót cho mình một ly rượu.
Rượu ở đây không tệ, mùi vị rất thơm!
- Thôi mau ăn đi, ta đói sắp rã rời rồi!
Vĩnh Thái Phi hối thúc tất cả mọi người.
Cậu ta vốn có thân phân là hoàng tử của Thủy Quốc do đó trước mặt y cũng đặc biệt tự nhiên không khiêm nhường như mấy người còn lại, chưa kể đến cả hai lại là bằng hữu, đương nhiên cũng không mấy ngại ngùng, mất tự nhiên.
- Các ngươi mau ăn đi!
Cao Thừa An cầm