Nhìn thấy y đang ở sau lưng hắn, chó nhỏ còn tưởng y muốn làm hại hắn nên liền sủa lớn.
- Ta chưa làm gì hết!
Triều Thái Phong xoay đầu liền bắt gặp khuôn mặt y.
Trong mắt hắn khẽ lóe lên tia sáng nhẹ nhưng rồi rất nhanh liền biến mất.
Không để ý đến y, hắn quay về hướng chó nhỏ sau đó khẽ xoa đầu nó như đang trấn an không cho nó làm quấy.
- Không ngờ nha, Triều tướng quân nổi danh cao lãnh thế mà lại yêu thương động vật như vậy?
Y không để tâm hắn có chú ý đến sự xuất hiện của mình hay không mà ngang nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh.
Sau đó vui vẻ mà xoa đầu con chó màu trắng đang nhăm nhi miếng thịt gà.
"..."
Triều Thái Phong không đáp, xem y như không khí chẳng thèm để tâm.
"Ha! Tốt lắm! Xem như ngươi có bản lĩnh!" Cao Thừa An thầm nghĩ trong lòng.
- Ngươi không phải bận lắm sao?
Sau cùng, Triều Thái Phong vẫn là người lên tiếng phá đi sự im lặng.
- Cũng có chút, còn ngươi, việc được giao đã xong rồi?
Y thoải mái mà trả lời hắn.
- Ừm..
Không biết vì sao, Triều Thái Phong cứ thấy không khí có chút là lạ, ngượng ngùng.
- Mà..
ngươi và Thái Phi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Cao Thừa An ôm một bụng thắc mắc trong lòng.
Hỏi tên kia thì cậu ta liền tỏ vẻ tức giận.
Tuy là..
hỏi Triều Thái Phong cũng chưa chắc sẽ có đáp án.
Nhưng mà cũng nên thử đúng không?
- Chút chuyện nhỏ..
Triều Thái Phong cau mày, ngữ điệu có phần không vui vẻ.
Quả thật chuyện chẳng có gì cả.
Là tên kia thù dai mà thôi.
- Đừng nói là..
ngươi làm phiền hai tên đó?
Y nheo mắt tò mò nhìn hắn.
Nếu y đoán không lầm chắc là hắn phá rối lúc hai người kia đang làm..
ừm chuyện đại sự.
Nghe thấy y hỏi, sắc mặt hắn càng khó coi hơn.
Bởi lẽ, y đoán không sai.
Ngày hôm đó, tâm trí hắn cứ như chong chóng quay cuồng.
Sau đó lại vô tình đi nhầm gian phòng của đôi phu phu đó.
Nhưng mà hắn cũng chẳng thấy gì cả.
Vừa mới mở cửa thấy tên kia bị đè trên giường hắn đã vội vã đóng cửa lại.
- Haiz, coi như ngươi xui xẻo đi!
Nhìn thái độ của hắn, y đương nhiên là đoán đúng rồi.
Xui cho hắn vậy, Vĩnh Thái Phi trọng nhất là sĩ diện.
Bây giờ lại bị người ta thấy bản thân bị đè..
khụ! Cậu ta còn có thể không xông đến cho hắn một nhát kiếm đã là kỳ tích rồi.
- Ừ, cho là ta xui xẻo đi.
Vốn dĩ ta cũng chưa từng may mắn.
Nghe thấy sự nặng nề trong câu nói.
Nụ cười trên môi Cao Thừa An cũng đông cứng lại.
Cảm giác áp bức, khó chịu này lại xuất hiện xung quanh cả hai.
- Ngươi nên về phòng ngủ sớm!
Nói xong, hắn liền đứng dậy phủi thẳng tà áo bị nhăn của mình.
- Thái Phong!
Chưa để hắn có cơ hội quay đi, y dã vội nắm lấy tay hắn.
- Ta..
phụ..
Y muốn nói với hắn phụ hoàng y chắc chắn sẽ không làm loại chuyện đó.
Chắc chắn chuyện năm đó có hiểu lầm.
Nhưng y lại không tài nào mở miệng nói nên lời.
Cứ như có gì đó chặn họng y lại.
Khiến y chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn.
- Ngủ sớm đi!
Hắn gạt tay y ra.
Sau đó không nhanh không chậm mà trở về phòng của mình.
Hắn