Hoàng Uyển Như về cung đã nhanh chóng đuổi hết cung nhân ra ngoài.
Nàng muốn tĩnh tâm một chút, nhớ lại một số chuyện khác.
Có rất nhiều chuyện đã xảy ra nhưng nàng không nhớ rõ.
Cũng không có gì lạ, đời trước nàng thành tâm muốn trở thành một người thanh cao, không quan tâm mọi việc.
Cho nên ngoài những sự kiện quá nổi bật, những tin tức chấn động, nếu không nàng sẽ không biết tới.
“Có lẽ kiếp trước ta đã quá mức vô dụng.” Nàng tự nói với bản thân rồi lắc đầu như bất lực.
Nàng nhớ lại bản thân đời trước vô dụng như thế nào, lại bị một đám tiểu thư quan gia xoay như chong chóng.
Có người còn mượn thế của nàng mà tạo uy, có kẻ lợi dụng nàng mà kiếm được cọc hôn sự vô cùng tốt.
Nghĩ tới đây nàng lại lắc đầu chán nản bản thân.
Chợt, có gì đó lóe lên bên trong đầu nàng.
“Sao ta có thể quên chuyện quan trọng đó nhỉ?” Hoàng Uyển Như tự vỗ vào đầu mình, nhìn ra bên ngoài.
Vì mải suy nghĩ nên giờ đã là đêm khuya.
“Xem ra chỉ còn cách chờ ngày mai.” Nàng tự lẩm bẩm.
Đêm nay Hoàng Uyển Như trằn trọc, cứ như vậy khó khăn rơi vào giấc ngủ.
Nàng cần nhớ lại tỉ mỉ từng sự kiện kiếp trước, bản thân còn phải sắp xếp mọi thứ, tìm cách ứng phó ra sao.
Dù sao nàng cứng quá sẽ rất dễ gãy, mọi thứ cần phải hoàn hảo tới mức không ai có thể bắt bẻ được.
Sáng sớm, Hoàng Uyển Như dậy từ lâu rồi nhưng vẫn không muốn gọi người vào hầu.
Nàng vậy mà lăn lộn thức trắng một đêm, chính một đêm này nàng sắp đặt mọi thứ.
Nàng tự biết bản thân không mưu sâu kế hiểm, vậy chỉ có thể cẩn thận an bài, sau đó loại dần đi những kẻ muốn hại nàng.
“Thiên Thiên, em vào đi.” Giọng Hoàng Uyển Như vang lên.
“Vâng, Công chúa.”
Thiên Thiên đi vào mang theo một chậu nước ấm cùng cánh hoa hồng.
“Công chúa, người rửa mặt đi ạ.” Nàng ta vừa nói vừa nâng khăn lên cho Hoàng Uyển Như, gương mặt tinh khiết không hề có chút ý niệm xấu nào.
Hoàng Uyển Như nhìn Thiên Thiên, nàng nhớ rõ cái chết của Thiên Thiên, nhớ rõ những lúc Thiên Thiên dùng thân bảo vệ mình.
Chính là hôm nay, Lưu Lam Nhược âm mưu quỷ kế mời nàng xuất cung, dẫn nàng đến Túy Hà lâu.
Thực ra thì nàng cũng không bị tổn hại thân thể, nhưng vì tránh tiếng xấu, Thiên Thiên đã tự nhận bản thân là người ăn nằm với gã nam nhân lạ mặt kia.
Cũng vì vậy mà Thiên Thiên mang tiếng xấu, bị đám cung nhân sỉ nhục, chịu đựng bao nhiêu tủi nhục.
Từ đó dù nàng ta đi đến đâu cũng bị nói không trong sạch, còn Hoàng Uyển Như mang tiếng dung túng nha hoàn làm điều xấu.
Trước sức ép dư luận, Thiên Thiên phát thệ sẽ không bao giờ đến gần nam nhân nửa bước, chỉ một mực bên người công chúa.
Vậy mà Thiên Thiên vẫn bị bọn người kia làm hại, còn là trước khi chết bị hạ nhân trong Phong gia làm nhục.
Nàng ta còn phải bán thân cho lão quản gia kia để đổi chút đồ ăn cho Hoàng Uyển Như.
Hôm nay xem như là bước đầu nàng đi lấy lại công đạo cho Thiên Thiên, kịch hay còn ở phía sau.
“Thiên Thiên, đi với ta đến chỗ Mẫu hậu.” Nghĩ rồi nàng lại cứ thế đi.
Mục đích nàng muốn đến chỗ Mẫu hậu chính là xin được xuất cung, có một số chuyện cần đi trước một bước.
Sau một hồi van nài, thì Mẫu hậu nàng cũng đồng ý với điều kiện phải đem theo người hộ tống.
Nhưng nàng cũng không vội xuất cung ngay, điều nàng chờ chính là Lưu Lam Nhược tự dâng tới cửa.
“Bẩm Công chúa, bên công công đại tổng quản thông báo Lưu tiểu thư muốn cầu kiến Công chúa.” Một cung nữ vào bẩm báo.
Lý ma ma hơi bất ngờ, cứ như điều Công chúa chờ đợi là Lưu tiểu thư này.
“Tuyên nàng vào đi.” Hoàng Uyển Như vẻ mặt tươi hơn như rất mong chờ nàng ta.
Hoàng Uyển Như không quên tinh nghịch nhìn Lý ma ma.
“Chẳng phải ma ma nên xem đệ tử của người tiếp thu tốt không sao?” Nàng nói với Lý ma ma, giọng nói vô cùng thoải mái.
Trong lòng Lý ma ma mơ hồ nghĩ ra gì đó, nhưng bà vẫn chưa biết tiểu Công chúa định làm gì.
Dù sao cũng có bà ở đây, bà cũng không để Công chúa chịu thiệt, cũng xem như khảo nghiệm Công chúa.
“Tiểu nữ tham kiến Công chúa, Công chúa thiên tế, thiên thiên tuế.” Lưu Lam Nhược cung kính ngoài mặt, nhưng giọng