Bỗng nhiên một viên đá phóng tới, búng mạnh vào thân cây bên cạnh Hoàng Uyển Như đứng.
Nàng giật mình nhìn về phía thân cây, thì ra là một con rắn bị viên đá kia ghim chặt trên thân cây.
“Phù… May mắn rồi, may mắn quá rồi.” Giọng nói có phần sợ hãi.
Thiên Thiên xoa ngực cho Công chúa của mình, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Nàng ấy biết nếu không có viên đá kia thì e là Công chúa đã bị con rắn kia cắn phải.
“Công chúa… người không sao chứ?” Nàng ta vẫn lo sợ.
Lòng Thiên Thiên vẫn còn run rẩy, nàng ấy sợ Công chúa gặp chuyện bất trắc.
Nhưng Hoàng Uyển Như ban đầu còn hơi giật mình, sau đó lại tỏ ra như không có gì vỗ vỗ tay Thiên Thiên.
Hoàng Uyển Như nhìn xung quanh, nàng biết có người cố ý giúp nàng.
Còn là kẻ nào thì nàng không rõ, trong lòng nàng thở dài.
“Công chúa như ta thật vô dụng.” Hoàng Uyển Như cảm thán.
Thiên Thiên nghe như vậy thì bất ngờ, cảm giác Công chúa như đang tự trách bản thân mình.
Nàng ta cảm thấy Công chúa mang chút bi thương, Thiên Thiên lo lắng sợ rằng Công chúa quá mức kinh sợ.
“Người đừng như vậy, ai hơn Công chúa chứ.
Người không hề vô dụng, vừa rồi người còn đẩy Lưu tiểu thư vào thế khó xử còn gì.” Thiên Thiên lên tiếng vỗ về Công chúa, trong lòng nàng Công chúa là quan trọng nhất.
“Suỵt…” Hoàng Uyển Như ra hiệu.
Thiên Thiên đang nói thì Công chúa ra hiệu cho nàng dừng.
Ánh mắt Hoàng Uyển Như nhìn về phía lùm cây xa xa, nàng thật ra chỉ là cảm nhận được có gì đó.
Phía sau tán cây đó, một nam nhân y phục trắng nhìn qua Hoàng Uyển Như, nở nụ cười bí hiểm.
“Vị Công chúa này rất thú vị, lại còn khá nhạy bén.
Quả thật khác xa lời đồn.” Nam Cung Hàn nhếch môi cười.
Trong lòng hắn cảm thấy vị Công chúa này không tầm thường, rõ ràng nàng không hề biết chút công phu nào, mà lại có thể nhạy cảm phát hiện chỗ hắn đứng.
Quá thú vị rồi.
“Vương gia, ngài bình thường không hề quản chuyện bao đồng.
Sao hôm nay lại…” Hộ vệ thân cận của Nam Cung Hàn nhíu mày khó hiểu.
“Ta có quản sao? Vị Công chúa kia là ái nữ của Hoàng đế Tề Lâm quốc, ân cứu mạng hôm nay sẽ có lúc cần đến.” Nam Cung Hàn vừa nói vừa nhìn về phía bên này.
Quả thật lúc nãy hắn ra tay tương trợ phần nhiều là không hề có ý gì, chỉ là khi ý thức bản thân đã nhiều chuyện thì trong đầu lại có xoay vòng tính toán.
Nam Cung Hàn hắn không làm chuyện không có lợi, trước giờ cũng khinh thường nữ sắc, Công chúa kia có xinh đẹp thì sao chứ?
Nữ nhân dung mạo tuyệt sắc không phải hắn chưa từng thấy qua, mà thú vị như nàng Công chúa này có lẽ là đầu tiên.
Quả thật vị Công chúa này có mấy phần làm hắn chấn động.
Một thân xiêm y màu tím phất phơ bên suối, dưới tán cây liễu xanh, hoa đỏ rơi trên vai nàng.
Tiếng cười ngân vang như chuông bạc, ánh mắt có linh khí, vô cùng sáng rực, nhưng trên người nàng lại có cỗ khí ưu tư.
Sự tương phản này càng làm cho Nam Cung Hàn vô thức bị cuốn vào, hắn chậm rãi suy nghĩ, một Công chúa được cưng chiều thì sao có cỗ khí chất khó hiểu kia chứ.
Còn rất đề phòng xung quanh.
“Đi thôi.” Nam Cùng Hàn cảm giác có chút luyến tiếc, nhưng vẫn dứt khoát rời đi.
Bên này Hoàng Uyển Như biết có người ra tay giúp mình, chỉ là người kia không ra mặt thì nàng cũng không muốn dây dưa.
“Về cung thôi, có lẽ Lý ma ma đã về trước chúng ta.” Hoàng Uyển Như trong lòng cũng không muốn nán lại, dù sao người càng bí ẩn càng đáng sợ, không nên dây dưa.
Nói rồi cả hai nàng quay về xe ngựa hồi cung.
Bên ngoài đường phố vẫn náo nhiệt.
Hoàng Uyển Như suy nghĩ về việc chuẩn bị cùng Mẫu hậu đi Tĩnh Thanh tự cầu an.
Từ lúc nàng trọng sinh đến nay, nàng càng tin Phật pháp, càng tin nhân quả.
Trong lòng có chút lo sợ, mỗi lần bất an nàng lại lật tìm kinh Phật, nàng hộ niệm danh hiệu các vị, nàng cũng tìm hiểu về Phật pháp.
Có lẽ nàng có nhân duyên nên mới có được phần phúc này, sống lại một đời, nàng cũng muốn được lễ Phật, trong đầu nàng không dưới một lần muốn được nương nhờ cửa Phật.
Tuy nhiên cứ nghĩ tới bản thân còn quá nhiều oán niệm, không thể cứ bình an một đời, càng không thể mặc kệ thế sự.
Nhưng nghĩ đến kiếp trước nàng gánh bao nhiêu tủi nhục tại nơi này, còn bị gắn ô danh làm chuyện xấu nơi linh thiêng