Nghe thấy Thất Hoàng tử đến thì Lưu Linh Nhã e thẹn, nàng ta nhiều lần thử qua quả thật Thất Hoàng tử cũng có tình ý với nàng ta.
Lẽ ra Thất Hoàng tử nhắm đến chính là Lưu Lam Nhược kia, nhưng đích tỷ của nàng ta luôn mơ mộng đến Thái tử, vị trí Thái tử phi bao năm vẫn trống kia.
Với thứ nữ như Lưu Linh Nhã thì chỉ cần là một trắc phi của Thất Hoàng tử cũng xem như là trèo cao.
“Nhi nữ xin phép cáo lui trước.” Lưu Linh Nhã lễ phép đi về phía viện mình.
Lưu Cảnh nhìn theo bóng dáng thứ nữ của mình, cảm thấy yên tâm hơn vị đích nữ bên kia.
Thất Hoàng tử bên này ông cũng có thể xem xét lại, ban đầu ông muốn ủng hộ Thái tử.
Dù sao thi vị trí Thái tử đã bén rễ, nhổ lên rất khó, chưa nói đên Tạ gia phía sau lưng.
Nhưng Thất Hoàng tử cũng không phải không có khả năng, dù sao thì Thái tử vẫn là một kẻ chưa biết âm mưu gì nhiều, còn vị Thất Hoàng tử này có thể xem như là lựa chọn rất tốt.
Ngôn Tình Xuyên Không
“Lưu đại nhân, ngài khỏe chứ?” Thất Hoàng tử khiêm tốn hỏi thăm.
“Thất Hoàng tử, hữu lễ.” Lưu Cảnh hành lễ với Thất Hoàng tử.
“Thất lễ, hạ quan đã để người đợi lâu rồi.
Không biết Thất Hoàng tử đại giá quan lâm là có chuyện?” Lưu Cảnh lăn lộn quan trường nhiều năm, quả thực là người biết nhìn mặt.
Hoàng Điệp biết bản thân mình muốn lăn lộn tranh giành với Thái tử là điều không dễ.
Chuyện ngôi cao trao cho Thái tử là sớm muộn, hắn muốn tranh thì chỉ có thể nhận được sự ủng hộ của quần thần.
“Lưu đại nhân quá khách khí rồi.
Hôm nay ta đến là muốn bàn chuyện về Lưu nhị tiểu thư.” Hoàng Điệp giọng nói vô cùng kính cẩn khiêm nhường.
“Là… tiểu nữ của hạ quan? Chẳng hay là ngài…” Lưu Cảnh trong lòng thầm đánh động.
“Thật ra là ta cũng có chút giao tình với Lưu nhị tiểu thư, chỉ là… Không biết ý của Lưu đại nhân.” Hoàng Điệp thực sự là đang thăm dò.
Lưu Cảnh chính là một trong những vị trọng thần triều đình, ông ta hiện tại còn chưa có động tĩnh.
Lưu đại tiểu thư đúng là người mà hắn chọn làm Vương phi của hắn.
Nhưng sau một hồi theo dõi, hắn nhận ra vị Lưu đại tiểu thư kia tâm cơ tuy có thừa nhưng đều đặt lên người của Thái tử.
Hắn suy nghĩ nếu lấy Lưu đại tiểu thư kia cũng chỉ là thêm người nháo chuyện với mình.
Trái lại vài lần tiếp xúc, hắn cảm thấy vị Lưu nhị tiểu thư tuy xuất thân có chút thấp, cưỡng ép cũng có thể là Trắc phi của hắn.
Lấy thứ nữ của Lưu gia, còn không phải là ban ân huệ cho họ sao.
Chưa kể đến, Thái tử kia lần lữa không nạp phi cũng chưa có chính thất, thế lực bên ngoài dòm ngó quá nhiều.
Hắn nhân lúc vị Thái tử kia chưa có động tĩnh, nên một bước nạp chút nhân lực, lấy một thứ nữ cũng không xem là quá uất ức bản thân.
Huống hồ Lưu Linh Nhã kia tâm cơ không thua kém tỷ tỷ của nàng ta, lại còn có ý với hắn.
Chi bằng phen này nạp một Trắc phi, vừa làm cho mọi người giảm bớt chú ý tới hắn, cũng là chuẩn bị căn cơ một chút.
Nếu Lưu Lam Nhược không lấy được Thái tử, không phải là Lưu đại nhân chỉ còn một lựa chọn thôi sao.
Trong lòng Hoàng Điệp khi đưa ra lựa chọn này cũng đã tính toán với Mẫu phi của mình.
“Này… Ngài muốn nạp Nhã nhi ở vị trí nào?” Lưu Cảnh cẩn thận hỏi.
“Trắc phi, chỉ sau Chính phi.” Hoàng Điệp khẳng khái trả lời.
“Hàn phi bên kia đồng ý sao? Hạ quan cảm thấy Nhã nhi gả cao rồi.” Lưu Cảnh vô cùng nghiêm túc, chuyện nạp một Thứ nữ ở vị trí Trắc phi có phải là quá cao không.
Hàn phi bên kia suy tính gì mà lại đồng ý? Nếu nạp chẳng phải nên là Lưu Lam Nhược, đích nữ sao?
“Chuyện cưới gả hạ quan sẽ bàn bạc với nữ nhi cùng mẫu thân nàng.
Thất Hoàng tử cho hạ quan chút thời gian.” Lưu Cảnh vẫn chưa muốn ra quyết định.
Hoàng Điệp nhíu mày, quả nhiên lão cáo già này không dễ gì thuyết phục.
Thực sự hắn muốn nữ nhân của hắn ai cũng cần hữu ích.
Tranh chấp hậu viện không phải hắn không biết, nhưng càng tranh đấu không phải hắn càng có lợi sao?
“Không lẽ cảm thấy Nhã nhi gả cho bổn Hoàng tử là thiệt thòi sao?” Hoàng Điệp cũng chỉ muốn nhấn mạnh thân phận của cả hai có sự chênh lệch.
“Hạ quan nào dám, nhưng chuyện hôn