Hoàng hậu cùng Hoàng Uyển Như đều chú ý đến giọng nói kia, là một thiếu nữ xinh đẹp linh động, lam y cũng không che đi khí chất thanh nhã của nàng ta.
“Vị tiểu thư này nhìn rất quen, lại còn linh động như vậy.
Miễn lễ đi.” Hoàng hậu nhìn một chút cảm thấy tuổi trẻ thật tốt.
Hoàng Uyển Như nhìn qua liền nhớ đến đây là vị Thiếu tiểu thư mà bản thân đã phạt quỳ trong ngự uyển.
Dáng vẻ này quá mức cung kính rồi, đây là gì? Chủ động nhận lỗi hay lấy lòng? Hoàng Uyển Như cười nhếch mép.
“Hoàng hậu nương nương cát tường.” Giọng nói một vị phu nhân vang lên.
“Tiệp Lạp, lâu rồi không thấy, người vẫn như trước, xinh đẹp hơn rồi.” Hoàng hậu ra hiệu miễn lễ cười nói.
“Hoàng hậu nương nương quá khen, nhờ lời tốt của người, phụ thần xem như được ban ơn trạch.” Hoàng Tiệp Lạp cười cười cung kính nói.
“Ra mắt Công chúa.” Hoàng Tiệp Lạp hành bán lễ với Hoàng Uyển Như.
Nàng cũng quy cũ đáp lễ.
Nhìn dáng vẻ Công chúa quy củ đầy đủ, trang dung chỉnh tề, xinh đẹp động lòng người.
Tuy không phải dáng vẻ thanh lãnh nhưng trên người Công chúa lại toát lên một vẻ uy quyền của hoàng gia.
Quả thật không như lời đồn đãi của đám phu nhân kia, họ đều nói Công chúa ngây thơ, học đòi thanh cao thư hương thế gia, trên người không chút uy thế hoàng gia, hôm nay thấy tận mắt thì quả thực khác xa lời đồn.
“Đây là nữ nhi của muội muội, còn trẻ nên thiếu sót nhiều, mong Hoàng hậu nương nương chiếu cố.” Hoàng Tiệp Lạp khéo léo giới thiệu.
“A, hóa ra đây là vị Thiếu tiểu thư kia sao?” Hoàng hậu hơi nhíu mày nhớ lại chuyện Hoàng Uyển Như phạt quỳ vị Thiếu tiểu thư này.
Hoàng Tiệp Lạp đây là muốn ám chỉ Thiếu Thái Nguyệt còn trẻ người non dạ, cư xử chưa đúng mực nên mong được tha thứ.
Lý do này còn có thể nói gì được?
“Thiếu tiểu thư, có vẻ quen nhỉ? Chúng ta đã gặp nhau chưa?” Hoàng Uyển như vô tình hỏi.
“Thần nữ đã từng may mắn gặp qua Công chúa, chỉ là lúc đó ngu muội làm Công chúa không vui.
Thần nữ vẫn luôn trong lòng bất an, hối hận vô cùng, mong Công chúa có thể thứ lỗi.” Thiếu Thái Nguyệt lại hạ người thấp hơn, vô cùng cung kính, không dám ngẩng mặt.
“Mẫu hậu, nữ nhi thực sự không nhớ vị này.” Hoàng Uyển Như tự nhiên nói.
“Muội muội không cần lo lắng, Thiếu tiểu thư miễn lễ đi.
Công chúa nhà ta trước giờ không chấp nhặt việc nhỏ.
Đến nhớ Công chúa cũng không nhớ nữa là.
Đi thôi.” Hoàng hậu cười nói.
Hoàng hậu rất hài lòng với biểu hiện của Hoàng Uyển Như, nàng là Công chúa rộng lượng đức độ là điều nên có.
Việc nàng không nhớ chuyện kia chứng tỏ đó là chuyện không đáng chấp nhặt.
Mà kẻ nào nhớ lâu thì kẻ đó mới là kẻ chấp nhặt chuyện cũ.
Một màn này Hoàng Tiệp Lạp cùng Thiếu Thái Nguyệt cũng không kịp xoay chuyển, vốn là muốn tiểu Công chúa kia nói một lời.
Vậy mà nàng ta cứ thế bảo không nhớ, bọn họ còn có thể nói gì sao.
Kết thúc buổi cầu an thì cũng đã chiều muộn, các tiểu thư thì cùng nhau vãn cảnh chùa, còn Hoàng Uyển Như đã thu xếp ổn thỏa, một màn trước kia còn có thể tái hiện sao?
“Bẩm Công chúa, Lưu tiểu thư cầu kiến.” Thiên Thiên quy củ bẩm bảo.
Hoàng Uyển Như vẫn đang ngồi trong đình hóng mát, Mẫu hậu của nàng giờ này vẫn còn bận rộn trò chuyện cùng các mệnh phụ phu nhân.
Nàng quả thực nhàm chán nha.
“Tuyên.” Hoàng Uyển Như lười biếng nói.
“Thần nữ tham kiến Công chúa.” Lưu Lam Nhược hành lễ quy củ.
Nhìn một chút dáng vẻ Lưu Lam Nhược cũng rất xinh đẹp, chỉ là tâm cơ quá sâu.
Sau lưng nàng ta còn có thêm một vị tiểu thư, Hoàng Uyển Như nhìn rất quen mặt nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.
“Vị này…” Hoàng Uyển Như nhìn vị tiểu thư sau lưng Lưu Lam Nhược hỏi.
“Đây là Lưu Linh Nhã, thứ nữ của Lưu gia, cũng là nhị muội của thần nữ.” Lưu Lam Nhược vạn phần miễn cưỡng mà nói ra.
Ai mà biết được phụ thân nàng lại buộc mẫu thân nàng phải đưa theo Lưu Linh Nhã đi cùng, vướng chân vướng tay mà.
Chưa kể nàng ta rất bài xích người thứ muội này.
“Thần nữ tham kiến Công chúa.
Nhiều lần được nghe tỷ tỷ nói về Công chúa, thần nữ ngưỡng mộ không thôi.” Lưu Linh Nhã quy củ, cung kính có thừa.
Hoàng Uyển Như chợt nhớ ra người này, kiếp trước vị này chính là trắc phi của Thất Hoàng tử.
Tuy ban đầu nhận được muôn vạn sủng hạnh, nhưng sau đó vì Thất Hoàng tử cấu kết với Lưu Lam Nhược cho nên bọn họ làm một thỏa thuận.
Mà thỏa thuận kia chính là hại chết Lưu Linh