Người bí ẩn nheo mắt nhìn Hoàng Uyển Như, cảm thấy vị Công chúa này tuy có chút khôn khéo, nhưng bị người hại vẫn là chuyện bình thường.
“Ta dẫn Công chúa ra ngoài.” Hắn ta chỉ đơn giản nói.
“Ngươi… ngươi là ai?” Hoàng Uyển Như lấy hết can đảm hỏi.
Kẻ kia đứng lại, hơi ngập ngừng rồi im lặng đi tiếp.
Hoàng Uyển Như tiếp tục đi theo, bước chân loạng choạng hơi khó khăn, nhưng không còn cách khác, ai bảo nàng cứ kiên quyết tự chạy vào.
“Này… Á…” Hoàng Uyển Như vấp phải gì đó.
Theo quán tính nàng kéo được tay áo của người áo đen kia, sau đó ngã xuống.
Vì bất ngờ mất thăng bằng, kẻ áo đen kia cũng ngã theo, cả hai vô tình nằm sát nhau.
Hoàng Uyển Như luống cuống muốn đứng lên nhưng vì quá vội lại lần nữa ngã xuống, đè lên người nam nhân kia.
Lúc này hơi ấm từ trên người cả hai truyền cho nhau, Hoàng Uyển Như lại cảm giác an yên như vậy, vô cùng giật mình, vội vàng tách ra.
“Xin lỗi… Ta không cố ý.” Hoàng Uyển Như cố gắng trấn an bản thân.
Người kia cảm giác có chút mất mát, như vừa mất đi một thứ gì đó quý giá của đời mình.
“Không sao.” Người thần bí kia cũng không nhiều lời.
“A…” Hoàng Uyển Như cảm thấy dưới chân có chút đau.
“Bị thương?” Người kia lộ ra một tia quan tâm khó thấy.
Hoàng Uyển Như gật gật đầu, nhưng nàng vẫn mím môi nhịn đau.
Nhìn vẻ quật cường này của nàng vô cùng đáng thương.
“Lên đi.” Nam nhân áo đen quỳ xuống, muốn cõng Hoàng Uyển Như lên vai.
Nhưng nàng nhìn vậy thì lắc đầu: “Không cần.”
“Sợ sao?” Người thần bí thoáng qua chút trêu đùa nói.
“Dù sao ta cũng không biết ngươi là ai.” Hoàng Uyển Như kiên quyết.
“Nếu ta làm gì Công chúa, người nghĩ người có thể thoát?” Hắn nói vô cùng có lý.
Hoàng Uyển Như suy nghĩ nhưng vẫn từ chối, kéo chân đi tiếp, nhịn đau một chút cũng không sao.
Dù sao nhìn thấy Công chúa trên lưng nam nhân lạ cũng không phải chuyện tốt nha.
“Nam nữ vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.” Hoàng Uyển Như vừa tiến về phía trước vừa nói.
“Dù sao cũng cảm tạ lòng tốt của ngươi.” Nàng cũng không quên khách khí nói một câu cảm tạ.
“Công chúa tại sao lại vào đây?” Người kia bỗng nhiên hỏi.
“Ta… ta đã nói rồi, là đi dạo nha.” Hoàng Uyển Như vẫn bám lấy lý do này.
“Đêm tối mờ mịt đi dạo trong rừng cây âm u? Công chúa thấy hợp lý sao?” Người kia hỏi lại.
Hoàng Uyển Như đánh giá một chút người trước mặt.
Hắn ta cũng khách khí, đối xử có lễ, cũng không có gì nguy hiểm.
Chỉ là lòng phòng bị của nàng quá nặng, cũng không dễ dàng tin ai.
Nhưng cảm giác yên tâm kia làm nàng thấy lạ.
“Nếu ta nói ta đi tìm ngươi, ngươi tin không?” Hoàng Uyển Như bỗng nhiên thốt ra.
Người thần bí chợt dừng lại, hắn quay lại nhìn Hoàng Uyển Như, ép nàng từng bước lùi vào gốc cây.
“Công chúa biết sự có mặt của ta ở đây?” Hơi thở nguy hiểm xâm nhập vào cổ của Hoàng Uyển Như.
“Ta… ta… chỉ muốn biết có ai ở đây không?” Hoàng Uyển Như đầu óc mụ mị, không biết trả lời thế nào.
“Công chúa, có ai nói với nàng rằng nàng quá ngu ngốc.
Người như nàng không bị người khác lợi dụng cũng sẽ bị người khác đùa giỡn tới chết.” Người kia không câu nệ mà nói thẳng.
“Đúng.
Ta vô dụng, chính vì vậy mới phải tìm ngươi.
Ta không biết ngươi là ai, cũng không biết ngươi có thân phận gì, nhưng ta biết ngươi có thể giúp ta.” Hoàng Uyển Như không tức giận, nàng là đang cảm thấy bi ai cho bản thân.
Có thể được sống lại một đời xem như là may mắn, nàng cần nắm chắc cơ hội này thay đổi mọi thứ, mà cho đến hiện tại, ngoài thân phận Công chúa nàng cũng không còn gì.
“Ta biết là ngươi nghi ngờ, ngươi không tin ta nhưng ta sẽ lấy thành ý mà cầu ngươi.” Nàng nói xong lại quỳ mạnh xuống, đầu gối chấn động, đau tới mức muốn khóc thành tiếng.
“Công chúa, nàng thật tìm ta? Làm sao lại biết ta?” Người thần bí kia thật sự bất ngờ.
Hoàng Uyển Như đau đến cắn răng, hít một hơi thật sâu.
“Ta biết ngươi, ta biết ngươi có thể giúp ta.
Chỉ cần ngươi có thể giúp được ta, dù là trả bằng bất cứ giá nào, ta cũng có thể.” Hoàng Uyển Như biết bản thân khó mà giải thích.
Người thần bí nhìn thấy bộ dạng nàng thì hơi đau lòng, cũng không bận tâm nhiều, đỡ nàng dậy.
“Đau?” Hắn ta hỏi.
Hoàng Uyển Như gật gật đầu, cảm thấy đau đớn vô cùng, nhưng nàng cũng không thể làm gì khác được.
Người kia bế nàng nhấc bổng lên, ôm