Hoàng hậu nghe câu hỏi kia liền nhíu mày, thì ra một phu nhân nhỏ bé lại dám nhắm tới Công chúa của bà, hay lắm, khá khen cho bọn họ.
“Lưu phu nhân, theo ngươi thì ta nên ở đâu?” Hoàng Uyển Như giả vờ bất ngờ hỏi.
“Thần… thần không có ý đó.” Lúc này Tống Liêu Đan giật mình, tỉnh táo hơn.
“Ồ, mong là vậy.” Hoàng Uyển Như nhìn sâu vào bà ta, làm bà ta có chút chột dạ.
“Có chuyện gì xảy ra ở đây?” Hoàng hậu lên tiếng.
Thực ra bà cũng nghe được âm thanh đáng xấu hổ truyền ra, Hoàng hậu không dám tưởng tượng nếu người đó là nữ nhi mình thì bà phải làm gì.
“Mở cửa.” Hoàng hậu ra lệnh.
Thiên Thiên nhanh chóng đứng dậy mở cửa, bên trong là một màn vô cùng nhức mắt.
Y phục tứ tung, hương liệu ngộp phòng, mà hai thân ảnh trên giường kia dường như không hề ý thức được có người khác xuất hiện.
“Tạt nước cho tỉnh đi.” Hoàng Tiệp Lạp xác định rõ ràng cũng mạnh dạng lệnh tỳ nữ.
“Hừ, ở chốn Phật tự lại có kẻ dám làm chuyện ô uế, tra cho ta.” Hoàng hậu phân phó Quế ma ma điều tra.
Hoàng hậu xoay người đi ra, Hoàng Uyển Như vẫn ở bên ngoài chờ, vì chuyện này không thể nào để nữ nhân chưa xuất giá xem qua được.
“Đưa bọn họ đến trả hỏi.” Nói rồi Hoàng hậu dẫn đoàn mệnh phụ về lại phòng mình.
Tống Liêu Đan nhìn nữ nhi bị người khi dễ thì khóc tới mức ngất xỉu, phải gọi người đưa về.
Còn Lưu Linh Nhã ở phòng nghe hạ nhân bẩm báo thì cảm thấy trời đang giúp nàng ta.
“Hừ, Lưu Lam Nhược kia luôn đạp lên đầu ta mà sống cũng có ngày này.
Đi ngủ thôi.” Lưu Linh Nhã vui vẻ không thôi.
“Tiểu thư, người không đi xem sao à? Nghe nói phu nhân cũng ngất xỉu.” Tỳ nữ khó hiểu.
“Còn cần xem sao? Chỉ cần tin này ta ngủ cũng đủ ngon giấc.” Lưu Linh Nhã cười cười, quả thực đi ngủ.
Mà bên này Lưu Lam Nhược cùng Dư Ôn Ngọc đã bị tạt nước tới tỉnh táo, y phục xộc xệch ngơ ngác nhìn mọi người.
“Đây là…” Lưu Lam Nhược mơ màng.
Dư Ôn Ngọc cũng tỉnh táo dần, trong lòng lộp bộp nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.
Lúc nãy là Lưu Lam Nhược cùng nàng tới phòng Công chúa, nói rằng Công chúa muốn trò chuyện.
Sau đó… hình như mê man không tỉnh, lúc thanh tỉnh thì cả người đau đớn không thôi.
Dư Ôn Ngọc nhìn một màn này cũng biết mình bị thất thân, òa khóc sợ hãi.
“Hoàng hậu, Công chúa, cầu xin làm chủ cho thần nữ.” Dư Ôn Ngọc khóc lóc thảm thiết.
Dư Ninh Lan nhìn cháu gái mình thế kia trong lòng cũng đau xót không thôi, lại càng hận Lưu Lam Nhược hơn.
“Hừ, làm chủ? Ở trong Phật tự làm ra hành vi đáng xấu hổ này, còn muốn ta làm chủ?” Hoàng hậu tức giận.
“Thần nữ thực sự là bị hãm hại.” Dư Ôn Ngọc dập đầu cầu xin.
“Các ngươi ở trong phòng Công chúa làm trò đồi bại, còn nói bị hãm hại.
Ý các ngươi là Công chúa hãm hại các ngươi?”
Hoàng hậu nhíu mày, uy nghiêm tra hỏi.
“Mẫu hậu, dù sao trong chuyện này nữ nhi cũng không thể thoát khỏi tội thất trách.
Nhưng nữ nhi lấy làm lạ, từ sớm đã rời phòng thỉnh an Mẫu hậu, còn để Lý ma ma đến hẹn Lưu tiểu thư nói chuyện.
Nữ nhi ngã bị thương, vẫn luôn bên cạnh Mẫu hậu, cũng không thể hãm hại ai được.” Hoàng Uyển Như không hề nói dối, những gì nàng nói đều được sắp xếp sẵn.
“Công chúa, thần nữ không có ý đó.” Dư Ôn Ngọc nghe vậy thì càng hoảng loạn hơn.
“Thần nữ là bị hãm hại, cũng không biết tại sao vào phòng Công chúa xong lại bị mê man thần trí không rõ.” Lưu Lam Nhược tức giận, dù sao cũng đã thất thân, nàng ta cũng muốn hất nước bẩn lên người Hoàng Uyển Như.
Những mệnh phụ ở đây hít ngụm khí lạnh, thở cũng không dám thở, đây là nói Công chúa cố ý.
Hoàng hậu nhíu mày, cũng biết vị Lưu tiểu thư này là muốn tạt nước bẩn lên người Công chúa.
“Ý ngươi là Công chúa cố ý dẫn dụ ngươi vào phòng?” Hoàng hậu hỏi lại.
“Thần nữ không có ý đó, chỉ muốn làm rõ để minh oan cho bản thân.
Dù sao thần nữ cũng đã thất thân, không thể làm gì khác, chỉ cầu minh oan.” Lưu Lam Nhược bình tĩnh lạ thường.
“Thưa Mẫu hậu, nữ nhi bị thương là thật, Thái y cũng kiểm chứng.
Còn có, nếu thực sự có người làm gì đó