Tiêu Thanh buông lỏng Hoàng Uyển Như.
Nàng nhân lúc này đẩy hắn ra, lùi lại một khoảng tạo ra khoảng cách giữa hai người.
“Nếu ta nói ta nguyện ý cả đời vô lo vô nghĩ, cứ thế hưởng thụ, còn gì tốt hơn sao?” Tiêu Thanh cố ý bày ra một bộ dạng đương nhiên.
Hoàng Uyển Như nhíu mày, cảm thấy người này quá mức càn rỡ.
Nàng lấy lại bình tĩnh một chút.
“Cũng tốt? Chỉ là ở bên cạnh ta ngươi sẽ không có ngày yên ổn.
Ngươi thấy đó, dù ta không làm gì vẫn bị cuốn vào vòng xoáy dơ bẩn của bọn họ.” Hoàng Uyển Như thẳng thừng nói.
Vị trí Phò mã này có gì mà lắm kẻ thèm muốn vậy chứ? Chỉ là hữu danh vô thực, chút quyền lực cũng không có.
Nhìn Quận chúa Hoàng Tiệp Lạp kia đi, đường muội của Phụ hoàng, nàng còn phải gọi bà ta một tiếng cô cô.
Nhưng Quận vương Thiếu Hoàng An kia thì sao? Chẳng phải cũng chỉ là danh vị để đó, có can thiệp bao nhiêu vào triều chính chứ?
“Công chúa, nàng tin ta có thực lực vậy tại sao không nghĩ ta có thực lực đối phó những chuyện này?” Tiêu Thanh cảm thấy ý tưởng làm Phò mã cũng không tồi nha.
“Ta còn có người cần bảo vệ, còn có việc phải lo.
Ngươi với ta là quan hệ hợp tác, điều kiện có thể bàn, thậm chí là danh vị Phò mã.
Nhưng…” Hoàng Uyển Như nói đến đây chủ động bước gần tới Tiêu Thanh.
Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt của Tiêu Thanh như muốn nhìn ra hắn là muốn mưu cầu thứ gì?
Cũng là gả, chỉ cần có thể hỗ trợ nàng đều được.
Với nàng bây giờ chỉ có lợi ích cùng sự mưu toan.
Ánh mắt Hoàng Uyển Như hiện rõ sự bi ai cùng đau thương tột độ, Tiêu Thanh như đau lòng khi thấy ánh mắt ấy.
Hắn lấy làm lạ, một Công chúa sống vô lo như thế kia thì có gì bi thương tới mức đó chứ? Dù là chốn hoàng cung âm hiểm thế nào thì cũng chỉ có thể làm cho con người ta tàn độc, nhưng vị Công chúa này lại mang một cỗ bi thương làm người ta đau lòng.
“Nàng muốn hợp tác với ta như thế nào?” Tiêu Thanh chủ động nói.
“Ta… cũng không rõ, chỉ là ta biết ngươi rất lợi hại.
Có thể giúp ta.” Hoàng Uyển Như ấp úng nói.
“Công chúa đây là muốn phó mặc? Nếu nói là trùng hợp… có quá mức trùng hợp đến đáng ngờ vậy không?” Tiêu Thanh cảm thấy có chút khó tin.
Cầu người nhưng không biết chút gì về người khác, đây là gì chứ.
Nên nói vị Công chúa này quá ngu ngốc hay quá may mắn?
“Có thể ngươi không tin.
Nhưng ta biết ngươi có năng lực đó, ngươi có thể giúp ta.” Hoàng Uyển Như khẳng định.
“Công chúa đánh giá quá cao ta rồi.” Tiêu Thanh xoay người đến trước cửa sổ.
“Đợi đã… Làm sao có thể tìm ngươi?” Nàng vội vàng kêu hắn, hành động đến bên cửa sổ kia trong mắt nàng có nghĩa là hắn sắp phải đi.
“Ta vẫn còn chưa nhận được tâm ý của Công chúa.” Tiêu Thanh cười bí hiểm.
Hoàng Uyển Như cúi đầu như có điều suy nghĩ.
“Chuyện này ta đã nói rõ, không cần phải lập lờ.
Chỉ cần nói thẳng.” Nàng cũng không muốn vòng vo.
“Ta nói rồi, ta muốn nàng.” Tiêu Thanh vẫn giữ nụ cười ưu nhã.
“Ngươi… Ta là chân thành muốn hợp tác cùng ngươi.” Hoàng Uyển Như tức tới giậm chân.
Tiêu Thanh cũng nhìn Hoàng Uyển Như yên lặng không nói gì, chợt giữa họ có một khoảng lặng khó tả.
Hoàng Uyển Như bị nhìn tới mức chột dạ, chợt nhận ra trên người mình chỉ choàng một áo khoác mỏng có thể nói là vô cùng gợi cảm.
Lúc này nàng muốn nhanh chóng đi vào để choàng thêm, nhưng chân vừa bước đi đã bị Tiêu Thanh kéo lại.
“Yên nào!” Tiểu Thanh thì thầm.
Hắn cảm thấy nữ nhân này thật ấm, hắn thực sự cảm nhận được sự ấm áp từ trong tim mình.
Lâu rồi hắn không còn thấy ấm áp như vậy, thực sự đã lâu lắm rồi.
“Chuyện nàng cần ta sẽ giúp.
Có điều thứ ta cần vẫn là Công chúa.” Tiêu Thanh dừng lại, rồi nói tiếp: “Sau này cũng sẽ cần nàng hỗ trợ, tất nhiên là trong khả năng của nàng.”
“Người bỏ ta ra được rồi.
Chiếm tiện nghi của ta không phải là trả đủ rồi sao?” Hoàng Uyển Như không biết tại sao lại cảm thấy ấm áp như vậy, nàng cũng không bài xích.
Tiêu Thanh lúc này mới rời nàng, có chút lưu luyến.
“Thành giao.
Ta sẽ gửi người đến cho nàng, tất nhiên nàng cần tìm cách để người này ở cạnh nàng.” Tiêu Thanh nói xong thì rời đi.
Hoàng Uyển Như nhìn theo bóng dáng Tiêu Thanh, nàng cảm thấy Tiêu Thanh này thân phận bí ẩn, nhưng lại như biết nàng rất rõ.
Còn một chuyện nàng canh cánh trong