Tống thị vô cùng khó chịu khi nhìn thấy Lưu Linh Nhã, một thứ nữ của di nương suốt ngày lượn lờ trước mặt bà ta, mẫu tử bọn họ chính là cái gai trong mắt bà ta.
Điều làm bà ta không cam tâm nhất là cái gai này bà ta dùng mọi thủ đoạn vẫn không nhổ đi được.
Tống thị luôn suy nghĩ là do bọn họ may mắn hay do Từ di nương kia thủ đoạn cao minh?
Nhắc đến Từ di nương, Tống thị càng ngứa ngáy trong lòng.
Lưu Cảnh kia đưa nàng ta vào cửa cũng không chỉ vì nhan sắc của nàng ta, mà một phần vì nhà mẹ ruột của Từ di nương là một thương buôn tầm trung, tuy không thể nói là phú khả địch quốc nhưng cũng xem như là có tiền tài.
Nhiều năm qua Lưu phủ không chi ngân lượng đến chỗ Từ di nương, nhưng mẫu tử kia phải nói là ăn uống đến vải vóc đều có thể ngang ngửa với chính thất là bà.
“Tìm ngươi? Không có chuyện thì bớt đi lại đi, thứ nữ mãi là thứ nữ, phải bớt ra mặt nhiều.
Ngày sau đến tuổi gả đi lại không ai rước, nhọc lòng ta cùng phụ thân ngươi.” Tống thị nói lời châm biếm.
Nếu đã không thể trừ khử được hai mẫu tử này thì bà cũng không ngại lời lẽ cay độc một chút.
Dù sao Tống thị cũng là chính thất, nói một hai câu khó nghe thì đã làm sao?
“Mẫu thân lo lắng, nữ nhi hổ thẹn.” Lưu Linh Nhã cũng không phản bác, cúi đầu nhẫn nhịn.
Nhìn thấy thái độ cung kính không thể bắt bẻ của Lưu Linh Nhã, Tống thị trong lòng càng tức giận.
Một thứ nữ chỉ mới mấy tuổi lại có thể có được thái độ khiêm nhường, nhẫn nhịn như thế này.
Xem ra Từ di nương bên kia thủ đoạn cao minh vô cùng.
“Hừ, hổ thẹn thì tự biết thân phận mình, đừng chạy lung tung, tránh cho Lưu phủ ta vì ngươi mà bị chê cười.” Tống thị không buông tha.
“Vâng, mẫu thân.” Lưu Linh Nhã duy trì tư thái cung kính, cúi đầu không ngẩng.
Tay nàng ta đã nắm chặt, trong lòng tự nhắc nhở bản thân giữ bình tĩnh.
Dù sao ngày tháng còn dài, nàng ta còn nhiều cơ hội.
Từ di nương từng dạy dỗ nàng, nếu thua kém người ta về thân phận càng phải nhịn, khi bản thân ngồi được vị trí cao rồi thì lúc đó ai dám tỏ thái độ chứ?
Nàng ta phải nhịn, vì mẫu thân, vì nàng ta, vì hôn sự sắp tới!
“Đa tạ mẫu thân dạy bảo.
Nữ nhi xin phép về phòng đóng cửa tự nhận lỗi.” Lưu Linh Nhã càng ra dáng một khuê nữ.
Lời nói nhẹ nhàng, cử chỉ nho nhã, dù cho Tống thị nói gì đi nữa, nàng ta cũng chỉ một dạ hai vâng.
Tống thị có làm gì cũng chỉ như đánh vào gối bông, hoàn toàn không có chỗ phát ti3t.
Tống thị nhìn Lưu Linh Nhã rời đi trong lòng càng phát hỏa, dù là nói lời khó nghe thế nào nàng ta cũng chỉ vâng dạ nhận lỗi.
Bà ta còn làm gì được?
“Đi thôi, lão gia đang chờ ta.” Tống thị xoay người rời đi.
Đến trước thư phòng, Tống thị nghĩ tới chuyện vừa xảy ra với nữ nhi, vô cũng đau lòng.
Dù bằng cách nào bà ta cũng muốn sắp xếp cho nữ nhi trèo cao một chút, suy cho cùng bà ta cũng chỉ có một nữ nhi này.
Ngày sau còn dựa vào địa vị của nữ nhi mà ngẩng mặt với mọi người, nếu nữ nhi của bà ta gả thấp thì còn mặt mũi nhìn ai chứ?
“Lão gia, thiếp thân có chuyện cần nói với ngài.” Tống thị lấy bình tĩnh, dịu giọng nói.
Lưu Cảnh thấy phu nhân đến thì cũng hơi giật mình, nhưng nghĩ lại cũng vừa kịp lúc ông ta muốn đến chỗ phu nhân một chuyến.
“Phu nhân à, có gì cứ nói, phu thê chúng ta bao năm còn gì khó nói sao?” Lưu Cảnh cử chỉ ân cần, có chút dịu dàng.
Ông ta đang muốn thành sự, không thể nào kéo căng quan hệ với Tống thị.
Còn có Tống gia bên kia thế lực cũng không nhỏ, lôi kéo cần phải tốn chút sức.
“Lão gia, người…” Tống thị thụ sủng nhược kinh.
Bà ta không dám tin, bao năm qua quan hệ phu thê bọn họ ngày càng căng thẳng, số lần lão gia đến phòng bà ta không nhiều.
Thật lòng Tống thị cũng biết nếu không vì có nhà mẹ đẻ chống lưng thì có lẽ Lưu Cảnh đã không thèm tới phòng bà ta nữa.
Tuy biết là vậy, nhưng phàm là nữ nhân ai mà không thích được phu quân quan tâm chứ.
“Ta biết, thiệt thòi cho phu nhân.
Chuyện lần này thực sự nghiêm trọng, cần phu nhân xử lý.
Lưu gia ta cùng