Hoàng Uyển Như cười nhìn Lý ma ma.
“Đúng, đúng… Bổn cung vô cùng có giá, là không ai lấy được ta.” Hoàng Uyển Như vẫn cười nói.
Lý ma ma cười lắc đầu, không biết nói sao với tiểu Công chúa này.
“Nhã Lý, chuyện ta an bài ngươi làm đến đâu rồi?” Hoàng Uyển Như hỏi.
“Công chúa yên tâm, đã sắp xếp ổn thỏa.” Nhã Lý gật đầu đáp.
“Tốt rồi.
Chúng ta cứ hưởng thụ bình yên trước bão đi.” Hoàng Uyển Như cười bí hiểm nói.
Mọi người nhìn nhau, không hiểu Công chúa đang muốn nói về chuyện gì, nhưng quả thực vật phẩm quá nhiều, ai cũng bận rộn đến tối mịt vẫn chưa xếp xong đồ đạc.
Trong cung Lạc An.
“Các người điều tra thế nào rồi?” Hàn phi lúc này vô cùng tiều tụy.
Bà ta nhiều đêm không ngủ, quầng thâm mắt làm gương mặt Hàn phi vô cùng xuống sắc.
“Nương nương, người đừng lo lắng, nghỉ ngơi một chút đi.” Mục ma ma khuyên nhủ.
“Ngươi nói đi, bổn cung sao có thể yên tâm? Công chúa dù không sao thì việc nàng ta bị hạ độc ở chỗ bổn cung là thật.
Nếu bổn cung không làm rõ thì ai còn nể phục Hàn phi ta chứ?” Hàn phi nhíu mày nói.
Mục ma ma bất đắc dĩ, cảm thấy nương nương quá xui xẻo rồi.
“Hàn gia có tin tức gì không?” Hàn phi lại hỏi.
“Bẩm nương nương, Hàn gia nói chuyện này tra không ra tung tích, Công chúa quá thực không mang độc trên người, không thể do nàng ta tự diễn được.
Chỉ có thể suy luận có gia tộc muốn rục rịch.” Mục ma ma cẩn trọng nói, ánh mắt vẫn nhìn ngó để chắc chắn không ai nghe thấy.
“Bổn cung vô duyên vô cớ bị vạ lây, chuyện này dù là tìm người thế tội cũng phải tìm cho hợp lý.
Hoàng hậu cùng Thái tử không dễ bị lừa.” Hàn phi suy nghĩ nhiều ngày, cảm thấy nếu đã không thể biết là ai làm, chi bằng tìm người thế tội.
Nhưng Hoàng hậu không ngốc, Thái tử càng không phải kẻ dễ động vào, tìm người thế tội cũng cần hợp lý một chút.
“Ngươi xem xem, Công chúa chán ghét ai? Đổ tội cho người đó! Dù có trăm ngàn sơ hở cũng xem như ta giúp Công chúa giải quyết một cái gai chướng mắt, nhìn vào phần này bên đó sẽ không truy cứu nữa.” Hàn phi chợt nghĩ tới Hoàng Uyển Như.
“Nương nương cao kiến, nô tỳ cho người điều tra ngay.” Mục ma ma nhanh chóng lui xuống.
Vụt!
“Là ai?” Hàn phi đập bàn.
“Là Hoàng nhi!” Thất Hoàng tử dần đi đến trước.
“Mẫu phi, người vẫn ổn chứ?” Trong mắt Thất Hoàng tử không có vẻ quan tâm, thứ hắn cần chính là thông tin.
Đến hỏi thăm chỉ là xem như làm trò cho Hoàng thượng xem, đừng nghĩ hắn đột nhập không ai biết, chỉ là muốn cho Phụ hoàng của hắn thấy Thất Hoàng tử vì Mẫu phi mà lo lắng.
“Còn tốt!” Dù sao cũng là mẫu tử liền tâm, suy nghĩ của Thất Hoàng tử bà ta hiểu rõ.
“Chuyện hạ độc Công chúa, Mẫu phi có dự tính gì rồi?” Thất Hoàng tử cũng không giả vờ, ngồi xuống ghế một cách tự nhiên.
“Tìm người thế tội.” Hàn phi lạnh nhạt nói.
“Mẫu phi, người nên nhớ, người chỉ có ta là nhi tử.
Ta vinh người vinh, ta nhục người nhục.” Thất Hoàng tử cảm thấy Mẫu phi làm việc càng không có giới hạn.
Hàn phi tuy cũng có lòng thương với nhi tử này, tuy nhiên quyền lực là thứ bà ta cần hơn cả.
Thất Hoàng tử tự trách bao năm qua mình không đủ cố gắng mới khiến cho Mẫu phi phiền lòng.
Nhưng trải qua sự việc lần này hắn lại lạnh nhạt hơn, nhất là khi có người lại nói đến tai hắn rằng Hàn phi hiện tại không phải thân mẫu của hắn.
Tuy hắn chưa điều tra rõ, cũng chưa có chứng cứ xác thực nhưng hành động bao năm lạnh nhạt của Mẫu phi cũng đủ làm hắn tin tưởng phần nào lời người kia nói.
“Tốt lắm! Hoàng nhi mà ta cực khổ nuôi dưỡng có thể uy hiếp ta.
Tốt quá rồi.” Hàn phi vừa cười châm chọc vừa nói.
“Mẫu phi cực khổ? Vì ta?” Thất Hoàng tử tức giận.
“Ngươi cho là vì ai?” Hàn phi liếc nhìn thái độ của Thất Hoàng tử.
“Vì ai người nên tự biết rõ.
Còn nữa, sau này làm gì nên nói một câu với nhi thần, đừng tự tiện hành động.
Nếu có chuyện gì lần nữa, Mẫu phi tự lo lấy thân đi!” Hắn cũng không muốn dây dưa thêm.
Thất Hoàng tử quay lưng định rời đi thì chợt dừng lại như nhớ ra có chuyện chưa nói hết, hắn vẫn quay người lại nhẹ giọng thông báo.
“Lưu nhị tiểu thư bên Lưu phủ sắp được thành nhị tiểu thư dòng