Thiên Thiên vừa nghe lời nhỏ nhẹ của Công chúa, bây giờ lại thấy thái độ lạnh băng kia khiến nàng ta có chút ngẩng người, cảm thấy không thích ứng kịp.
Tuy Thiên Thiên biết Công chúa thay đổi khá nhiều, xung quanh người có nhiều nguy hiểm nhưng chỉ có Công chúa chống chọi một mình.
Người tự phải có dự tính sắp xếp.
Thiên Thiên luôn được phân phó xử lý mọi chuyện sau đó, hầu như không hề tiếp nhận sự việc ngay từ đầu khi Công chúa bắt đầu kế hoạch.
Nàng ta cảm giác bản thân quá vô dụng rồi, lại cho rằng Công chúa dần dần không còn cần nàng ta nữa.
Mà Nhã Lý vừa mới được nhận đã xử lý rất nhiều việc cho Công chúa, nói nàng ta không ganh tị là nói dối.
Chỉ là nàng ta biết nặng nhẹ, biết vì đại sự của chủ tử mà nhịn xuống không hỏi tới.
“Vâng, thưa Công chúa.” Tiểu Thanh cúi đầu đáp, bộ dáng vô cùng kính cẩn.
“Đi thôi!” Hoàng Uyển Như cũng không tiện giải thích nhiều, để Nhã Lý cùng Thiên Thiên ở lại cung.
Nàng cũng không quên dặn dò: “Hai người ở lại, cẩn thận trông coi.”
Ánh mắt nàng nhìn Thiên Thiên cùng Nhã Lý, nàng hy vọng Thiên Thiên có thể hiểu, nhưng có lẽ nàng đánh giá cao Thiên Thiên rồi.
Ngay lúc Thiên Thiên còn mơ hồ chưa hiểu được, nàng ta nhìn ánh mắt của Công chúa chứa ẩn ý, nhưng lại không tài nào hiểu nổi.
“Công chúa yên tâm, nô tỳ cùng Thiên Thiên tỷ tỷ sẽ hoàn thành chức trách.” Nhã Lý kéo Thiên Thiên quy củ hành lễ.
Hoàng Uyển Như nhìn Nhã Lý có chút hài lòng, gật gật đầu.
“Ngươi cùng Thiên Thiên bàn luận một chút đi.” Nói xong, Hoàng Uyển Như không đợi hai người họ trả lời liền quay đi.
Tiểu Thanh nhún người với hai nàng kia xong cũng nhanh chóng theo bước Công chúa, trong lòng nàng ta vô cùng hồi hộp.
Vừa mới thuận lợi tiến vào cung Phúc Kiến, nàng ta còn đang nghĩ làm sao để có thể lấy được lòng tin của Công chúa.
Giờ thì tốt rồi, cơ hội được hầu hạ Công chúa cũng đến, lại là đến Ngự thiện phòng cùng Công chúa.
Xem ra vị Công chúa này cũng không khó đối phó như Tiểu Tích Tử cảnh báo.
Tuy nhiên nàng ta vẫn biết cần cẩn trọng.
Trước Ngự tiền thì mỗi hành động đều phải cẩn thận, nếu không thì hậu quả không phải là trách phạt mà chính là mạng nàng ta.
Khi đi tới gần Ngự thư phòng, Hoàng Uyển Như bỗng nhiên thả bước chậm lại, cứ như nàng muốn ngắm cảnh xung quanh một chút.
“Công chúa, người mệt sao?” Tiểu Thanh thấy Công chúa đi chậm thì vội vàng quan tâm.
“Không! Chỉ là thấy thời tiết hôm nay khá tốt.” Hoàng Uyển Như cười bí hiểm.
“Vâng.” Tiểu Thanh cúi đầu lùi lại một chút, thành thật đáp.
“Vài hôm trước bổn cung có cứu mạng một nô tài ở đây, nhớ lại hơi buồn cho hắn ta một chút.” Hoàng Uyển Như vừa đi vừa nói.
Bộ dáng thong dong không vội của nàng làm cho Tiểu Thanh có chút sốt ruột, nàng ta còn đang muốn nhanh đến Ngự thư phòng một chút.
“Chuyện kia có gì đặc biệt sao?” Tiểu Thanh tò mò hỏi.
“Cũng không có gì.
Nghe nói là hắn ta được người ta đưa vào giám sát Hàn phi.
Thiếu chút hắn bị tát tới chết.
Tuy bổn cung cứu hắn một mạng nhưng Hàn phi lại có hàng trăm cách khiến hắn chết.
Bổn cung không quản được.” Hoàng Uyển Như có chút tiếc nuối, bộ dáng đau lòng không nỡ.
“Ây da, xem này, sao lại nhớ chuyện không đâu.
Ngươi nói xem, Hàn phi nói ta bao đồng không hiểu chuyện cũng đúng phải không? Nô tài không trung thành, ở bên cạnh chỉ đem tai họa, trừ bớt cũng đúng.
Chỉ là có đôi khi ta cảm thấy bà ta quá mức ác độc.” Nàng đi nhanh một chút, giọng có chút cảm thán.
Tiểu Thanh nghe chuyện này tay run rẩy, nàng ta cố gắng cúi đầu bình tĩnh.
Sao Công chúa lại kể chuyện này chứ, vừa nhận nàng ta lại kể chuyện nô tài hai lòng?
Đây là cảnh cáo nàng ta sao?
“Công chúa, người quá nhân từ.” Tiểu Thanh lại tiếp tục đáp lại.
Việc nói chuyện với chủ tử là chuyện thường thấy, trừ khi là các chủ tử đi theo một đoàn hộ tống hoặc cùng vị nào đó nói chuyện.
Nếu là cùng đi ra ngoài dạo một chút cho tiêu thực hoặc đơn giản là giải tỏa buồn bực thì việc trò chuyện giữa chủ tớ là rất bình thường.
Tuy nhiên Tiểu Thanh không hiểu tại sao lại luôn đổ mồ hôi lạnh dù Công chúa cũng không nói gì hay có hành động gì kỳ quái khiến nàng ta sợ hãi.
“Nhân từ? Cũng không đúng! Sau đó bổn cung có nghe nói, tên nô tài đó không còn tung tích.
Mà Hàn phi sau đó cũng không hề nhắc tới hắn, trong cung cũng không ai nhắc tới.
Người biết tại sao không?” Hoàng