Phúc Hải cũng hiểu rõ, có những chuyện tuy là trong lòng ai cũng rõ, nhưng xử lý thế nào cũng không thể toàn vẹn được.
“Công chúa, ngài còn có lão nô.”
“Tuy lão nô không có tài cán gì, nhưng cũng sẽ có thể tận lực giúp đỡ.”
Phúc Hải đây là muốn nói với nàng rằng, ông ta sẽ giúp nàng, dù là chuyện gì.
Ánh mắt nàng sáng lên, nhìn Phúc Hải vô cùng biết ơn.
Hoàng Uyển Như cảm thấy đời này sống lại quả không sai.
“Hơn bốn tháng nữa, Tề Lâm quốc sẽ đón sứ giả của Bắc Triều quốc.
Lúc đó mọi người sẽ rất bận rộn.” Phúc Hải nói rất nhỏ.
Giọng của ông ta cố ý đè nén, chỉ muốn đủ cho Công chúa nghe thấy.
“Bắc Triểu quốc? Họ muốn làm gì?”
Nàng hơi nhíu mày nghi hoặc.
Kiếp trước, Bắc Triều quốc cũng có đến Tề Lâm quốc nhưng đó là chuyện của năm sau.
Sao bây giờ lại thay đổi? Hay do nàng làm xảy ra hiệu ứng cánh bướm?
Nàng cố gắng nhớ lại, một kiếp trước, khi Bắc Triều quốc đến Tề Lâm quốc, buổi tiệc tẩy trần đó nàng không tham dự.
Lúc đó nàng đang chờ gả tới Phong gia, cũng không có tâm trí dự tiệc, cũng vì nghe lời Lưu Lam Nhược nên mới tự giam mình, không muốn tiếp xúc với ai.
Nàng hầu như không có thông tin gì về đoàn sứ thần Bắc Triều quốc.
“Cầu thân?” Hoàng Uyển Như nhớ ra gì đó.
Năm đó, bỗng nhiên Phụ hoàng phong Thẩm Trang Nghi là Quận chúa, sau đó cũng đoàn sứ thần Bắc Triều quốc trở về.
Không lẽ…
“Công chúa, không hẳn là cầu thân, nhưng có lẽ cũng có chuyện này.” Phúc Hải gật đầu đáp.
Đây là Phúc Hải muốn nhắc nhở, nếu Bắc Triều quốc cầu thân cho vương tôn quý tộc thì đó là chuyện không đáng nhắc tới.
Hoàng thượng có thể chọn đại một tiểu thư danh gia nào đó, phong hiệu Quận chúa là được.
Nhưng nếu là cầu thân cho Thái tử của họ, thì chuyện này khác rồi, Tề Lâm quốc muốn gả đi cũng phải là Công chúa.
Mà lần này Phúc Hải nghe được, người dẫn đoàn sứ thần là Thái tử Bắc Triều quốc Nam Cung Hàn.
“Đa tạ công công đã chỉ điểm.” Hoàng Uyển Như biết ơn nói.
Giọng điệu vô cùng chân thành, khiến Phúc Hải công công có chút cảm động.
“Ngài chỉ cần tốt là lão nô yên tâm rồi.” Phúc Hải cười cười nói.
Còn chưa kịp nói tiếp, từ xa đã vang đến tiếng lanh lảnh của một cung nữ.
“Người là người nào, ta chưa từng thấy qua.
Công chúa muốn tới thì tới, trước giờ làm gì có chuyện thông báo trước.
Ngươi muốn tiếp cận Thái tử đúng không.”
Giọng điệu cao ngạo trước cửa Đông Cung của một tỳ nữ làm cho Hoàng Uyển Như cùng Phúc Hải chú ý.
“Đông Cung luôn không yên ổn, sau này Công chúa không nên tới nhiều.” Phúc Hải lắc đầu.
“Lão nô tiễn ngài tới đây, xin quay về phụng mệnh.” Phúc Hải cúi người muốn hành lễ.
Nhưng còn chưa kịp hành lễ thì Hoàng Uyển Như đã ngăn cản.
“Đừng hành lễ, công công nên về thôi.” Nàng cười nói.
“Đa tạ ngài.” Ông ta cũng không khách khí nữa.
Nói xong thì đưa người rời đi.
Hoàng Uyển Như nhìn bóng lưng Phúc Hải có chút cảm thán, ông rời đi vì không muốn bị cuốn vào chuyện tỳ nữ cãi nhau không ra sao kia.
Có lẽ nàng cũng nên xem xem Đông Cung có gì thay đổi, sao lại có thêm một tỳ nữ chua ngoa thế kia.
“Bổn cung muốn xem là ai ngăn cản tỳ nữ của bổn cung.” Giọng điệu nghiêm nghị vàng lên.
Hoàng Uyển Như đi tới gần cửa Đông Cung.
“Nô tỳ bái kiến Công chúa, Công chúa thiên tuế, thiên thiên tuế.” Các nô tài khác cùng hành lễ.
“Miễn lễ đi.” Nàng dứt khoát nói.
“Tiểu Thanh, sao ngươi ở đây? Hoàng huynh của ta đâu rồi? Không lẽ muội muội ta đây đến tận nơi, huynh ấy cũng lười tiếp?” Hoàng Uyển Như hỏi Tiểu Thanh nhưng đây là nói cho tỳ nữ kia nghe.
“Công chúa, nô tỳ có muốn bẩm báo, chỉ là… chỉ là…” Ánh mắt Tiểu Thanh nhìn về phía cung nữ kia.
“Ngươi… ngẩng đầu lên.” Hoàng Uyển Như ra lệnh.
Tỳ nữ kia run một cái, sau đó từ ngẩng mặt lên.
“Vẫn là ngươi… Bổn cung còn tưởng ngươi đến nơi khác hầu hạ.” Lúc này rõ gương mặt, nàng thấy rõ kia là Lục U.
“Bẩm Công chúa, nô tỳ phần phước mỏng, chỉ có thể ở đây để có thể dùng chút thành tâm phục vụ Thái tử, mong an yên qua ngày.” Lục U lo sợ nói.
Nàng ta đang muốn thể hiện rõ với Công chúa rằng nàng ta không hề có ý đồ gì cả.
“Tỳ nữ có tư sắc lại còn lanh mồm lanh miệng.
Bổn cung cũng rất thích, thế này đi, hay ngươi đi theo hầu