Một Đời Trọng Sinh Muốn Được Yên Ổn!

62: Xuất Cung


trước sau


Hoàng hậu cảm thấy lời Công chúa nói rất có lý, dù sao không thể ban danh vị cao khi chưa có thành tựu.
Cho dù là đích Công chúa cũng không thể, nhiều nhất cũng chỉ ban thụy hiệu mà thôi.
“Nhưng một mình con ở Tĩnh Thanh tự, Mẫu hậu không yên tâm.”
“Hay ta cho thêm người đi với con, dù sao cũng tiện chăm sóc.” Hoàng hậu vẫn lo lắng cho người nữ nhi này của bà.
Suy cho cùng nữ nhi chính là gối bông mềm của mẫu thân, sao lại không đau lòng cho được.
“Mẫu hậu à, nhi thần đi lên để cầu an, phô trương sẽ gây tiếng xấu.

Vả lại Phụ hoàng cũng không bạc đãi nhi thần.

Bên Thái tử ca ca còn cần người, dù sao ở Tĩnh Thanh tự cũng không ai làm hại được nhi thần.”
Hoàng Uyển Như thở dài, Mẫu hậu luôn rất lý trí, nhưng chỉ cần chuyện gì ảnh hưởng tới nàng cùng Thái tử ca ca, bà luôn lo lắng thái quá.
“Mẫu hậu, người lo cho nhi thần không bằng người xem đối phó Hàn phi cùng đám người thế gia kia ra sao đi.

Hơn nữa, bên Thái tử ca ca cần người hơn, nhì thần ở xa, cũng không ai dòm ngó tới đâu.”
“Cửa chùa thanh tịnh, còn có Như Không đại sư ở đó, ai dám làm gì chứ?”
Hoàng Uyển Như khẳng định làm cho Hoàng hậu cũng có chút buông lỏng tâm mình.
“Vẫn nên bố trí một chút, nếu không Mẫu hậu sẽ không yên tâm.” Đây là nhượng bộ lớn nhất của bà.
Hoàng Uyển Như gật gật đầu, dù sao nàng thấy Mẫu hậu đã bình tĩnh suy xét cũng là tốt rồi.
“Vâng, nhi thần nghe theo người, đừng phô trương quá là được.” Nàng ôm tay Mẫu hậu lắc lắc tỏ vẻ làm nũng.
“Mẫu hậu, người xem có nên tới chỗ Phụ hoàng… Thất đệ bên kia…” Hoàng Uyển Như khéo léo nhắc tới Thất Hoàng tử.

Nàng có dự cảm Thất đệ này của nàng sẽ không ngồi yên chờ chết, hắn ta có thể làm tới bước này e rằng còn có hậu chiêu phía sau.
“Con yên tâm.

Mẫu hậu ngồi ở vị trí này nhiều năm không phải là không biết gì.

Tạ gia quay lại cũng là lúc bọn họ tự thấy hậu quả của bản thân, nếu họ an phận, ta không đuổi cùng diệt tận, nhưng nếu mở tưởng… thì đừng trách ta.”
Ánh mắt Hoàng hậu sắc bén, bà chắc chắn không để bất kỳ ai có ý đồ xấu tới vị trí Thái tử.
“Mẫu hậu vẫn nên đến chỗ Phụ hoàng.

Dù sao Tạ gia quay lại cũng là chuyện sớm muốn, cần từ chỗ Phụ hoàng làm người yên tâm.”
Nàng vẫn muốn Mẫu hậu cùng Phụ hoàng gần hơn nữa, tuy Đế hậu tình thâm, nhưng nàng biết giữa hai người vẫn có chút khoảng cách.
Mà khoảng cách đó chính là quyền lực, cũng là bất đắc dĩ.
“Nhi thần cũng sắp xuất cũng rồi, người phải để nhi thần chuẩn bị chứ…” Hoàng Uyển Như biết hiện tại Mẫu hậu tới tìm Phụ hoàng, người sẽ rất vui vẻ.
“Được, được.

Nữ nhi lớn không thể giữ mà.” Hoàng hậu cười cười rồi nói.
“Nhớ! Phải an bài tốt, chỗ Mẫu hậu không thiếu người.” Hoàng hậu dặn dò xong mới đứng dậy.
Hoàng Uyển Như gật đầu, Hoàng hậu thấy vậy cũng muốn theo lời nữ nhi, đến chỗ Tề Lâm đế.
Dù sao từ ngày Hàn phi được ở lại cung, bà cũng không còn chủ động đến tìm Tề Lâm đế nữa.
Tuy cả hai tường kính như tân, nhưng Tề Lâm đế luôn yêu thương bà là thật, chỉ cần không động triều chính, ông luôn theo ý của bà.
“Ngươi nói xem, ta nên nói gì với Hoàng thượng đây?” Hoàng hậu thở dài.
Quế ma ma bên cạnh nhìn nương nương nhà mình phiền não cũng có chút đau lòng.
“Hoàng hậu, không thể như lúc trước sao?” Quế ma ma khuyên nhủ.
“Còn có thể như lúc trước sao?” Hoàng hậu lắc đầu.
“Ngươi nói xem, bổn cung nhiều năm qua ngồi vững vị trí Hoàng hậu, còn có gì chưa trải qua.

Nếu năm đó… Bổn cung cũng vì ngài ấy mà bỏ đi nhân tâm, còn vì ngài ấy mà bỏ xuống tự tôn.”
“Ngồi vị trí này bao năm, bổn cung tự hỏi, bản thân còn có thể như lúc đầu sao? Cuối cùng câu trả lời vẫn là không thể.”
“Tạ gia nâng đỡ bổn cung, bổn cung duy trì Tạ gia.

Đó là cực hạn của bổn cung rồi.”
Hoàng hậu vừa đi vừa nói, cảm giác có bi thương tràn về, bà biết nhiều năm qua có thể giữ được tâm Tề Lâm đế đã là may mắn của bà.
Sao bà lại không biết Tề Lâm đế là thật lòng chứ.
Nhưng phu quân của bà là Hoàng thượng, nếu bà không giữ một khoảng cách, không quy

củ, bà sợ… Sợ một ngày nào đó, Hoàng hậu như bà lại lâm vào kết cục đáng tiếc.
“Đi thôi! Vẫn là quay về cung Thái Thượng.” Hoàng hậu thở dài dừng lại.
Quế ma ma hơi giật mình, nhưng cũng quen rồi.
“Hoàng hậu, người có nên nghĩ lại…” Quế ma ma cố gắng khuyên nhủ.

“Không sao! Làm chút điểm tâm, tỏ lòng thành, mời ngài ấy tới cung Thái Thượng là được.” Hoàng hậu ra quyết định.
“Vâng.” Quế ma ma chỉ gật đầu đáp.

Lòng bà ta âm thầm thở dài không thôi, Hoàng hậu vẫn là canh cánh chuyện năm đó, cũng là trách Hoàng thượng không chung tình với nương nương.
Quế ma ma biết tuy nương nương không nói, nhưng có bao nhiêu uất ức nương nương đều để trong lòng.
Bà ta cũng chỉ có thể âm thầm nghe theo nương nương mà thôi.
Sau khi khẩu dụ của Hoàng thượng vừa xong, chỉ trong vài canh giờ, thế gia sục sôi, Thất Hoàng tử tức giận muốn đập đồ, Thái tử bất ngờ.
Mà Lưu Lam Nhược bên kia vô cùng tức giận, hận không thể cắn xé Hoàng Uyển Như.
Cung Phúc Kiến,
“Công chúa, người xem đi, bao nhiêu là lễ vật chúc mừng người.

Chúng nô tỳ đếm không xuể.” Thiên Thiên cười đến tít mắt.
Hoàng Uyển Như nhìn bộ dáng ngây thơ của Thiên Thiên lại cười lớn.
“Ai? Là ai lúc này khóc lóc với ta chứ? Em trở mặt quá nhanh!” Nàng trêu chọc.
“Công chúa, người ta là thích ứng, thích ứng nha.” Thiên Thiên bĩu môi cãi lại.
“Tiểu Thanh đã về chưa?” Hoàng Uyển Như nhìn ra ngoài hỏi.
Lý ma ma cũng vội vàng ra ngoài xem xét, sau đó nhanh chóng chạy vào bẩm báo.
“Bẩm Công chúa, Tiểu Thanh vẫn chưa quay về.”
“Chưa sao?” Hoàng Uyển Như nhíu mày.
“Nhã Lý, ngươi đi xem xem thế nào.” Nàng phân phó.
Nhã Lý lĩnh mệnh, nhanh chóng đi ra ngoài.
“Ghi chép thật kỹ mọi thứ, lễ vật từ ai.” Hoàng Uyển Như cẩn trọng nói.
“Vâng.” Thiên Thiên cùng Lý ma ma đáp.
Nói xong, Hoàng Uyển Như cũng vào sương phòng, muốn nghỉ ngơi một chút, lúc nãy nàng còn chưa nghỉ ngơi đủ.
“Trấn Quốc Công chúa… thật sự có được rồi.” Nàng tự lẩm bẩm.
Nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tại Thiên Cơ Các, Tiêu Thanh nhận được tin thì vô cùng bất ngờ.
“Tiểu Công chúa của ta lại có thể trở thành Trấn Quốc Công chúa sao? Thật thú vị.” Hắn cười nguy hiểm.
A Tài nhìn chủ tử như vậy thì hơi rùng mình.
“Các chủ, ngài xem nên gửi lễ vật gì đó không?” A Tài gợi ý.
“Lễ vật?” Tiêu Thanh nhíu mày suy nghĩ.
“Không phải nữ nhân đều thích lễ vật sao?”
A Tài gãi gãi đầu nói.
“Ngươi nói xem, cần lễ vật gì?”
“Thuộc hạ không rõ lắm, nhưng mà các cô nương thanh lâu thường thích trâm cài vàng, đồ giá trị.” Hắn suy nghĩ một chút.
“Ngu ngốc.

Công chúa còn lạ lẫm cái đó sao? Còn dám so sánh với nữ tử thanh lâu.” Tiêu Thanh đen mặt đánh vào đầu A Tài.
A Tài ấm ức tự lẩm bẩm: “Không phải là hỏi người ta sao?”
“Nhưng ngươi nói đúng, cần có lễ vật.” Tiêu Thanh nói xong vận khinh công bay ra khỏi cửa sổ.
Nhìn theo bóng dáng của Các chủ, A Tài lắc lắc đầu cảm thán.
“Các chủ à, chúng ta có cửa chính, người đi qua cửa sổ thành nghiện rồi đúng không.”
Nói xong hắn đành quay về vị trí của mình.
Tiêu Thanh sau khi vụt qua cửa sổ thì chợt hối hận, hắn còn chưa biết phải tặng gì, A Tài lại bị vứt ở sau lưng.
Hắn thật ngốc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện