Một Đời Trọng Sinh Muốn Được Yên Ổn!

67: Lên Đường


trước sau


Hoàng Uyển Như dường như linh cảm được Tiêu Thanh sẽ đến, nàng giả vờ mệt mỏi, để cung nhân ra ngoài.
Tuy nàng không chắc chắn nhưng nàng lại ôm lòng mong chờ.
“Không biết hắn có tới không…” Hoàng Uyển Như tự lẩm bẩm.
Nàng vì chờ Tiêu Thanh cho nên cũng không cởi bớt y phục bên ngoài, nàng cũng chủ động mở cửa sổ.
Nhưng Hoàng Uyển Như chờ đợi một lúc cũng không thấy động tĩnh gì, lòng nàng có chút mất mát.
“Chờ ta?” Giọng nói nam nhân hơi trầm.
“Không… phải.” Hoàng Uyển Như hơi giật mình, phủ nhận lời của Tiêu Thanh.
“Các Chủ, ngài có thể bình thường một chút được không hả?” Hoàng Uyển Như lấy lại tinh thần, dùng giọng nói trêu chọc mà nói.
Tiêu Thanh cầm món quà trong tay, nhìn Hoàng Uyển Như rồi mỉm cười.
“Cho nàng.” Hắn đặt lên tay nàng.
“Cho ta?” Hoàng Uyển Như hơi bất ngờ.
“Xem một chút đi.” Tiêu Thanh cười cười rồi giục Hoàng Uyển Như xem món quà mà hắn đã cất công chuẩn bị.
Hoàng Uyển Như tò mò mở hộp.
Nhìn thây món quà của hắn, nàng hơi mỉm cười.
“Đa tạ.” Nàng nhẹ nhàng nói.
“Ừm… không cần khách khí.

Nàng thích là được.” Hắn quay mặt nơi khác.
Không khí hơi ngượng ngùng, Hoàng Uyển Như cũng cúi mặt không nói gì.
“Sau khi nàng đến Tĩnh Thanh tự, có lẽ Phụ hoàng của nàng cũng sắp xếp cho nàng rồi.

Ta sẽ đưa nàng đi.” Tiêu Thanh dặn dò.
“Ngươi biết Phụ hoàng sẽ đồng ý sao?” Hoàng Uyển Như hơi thắc mắc.
Nàng vẫn luôn có cảm giác người này với Hoàng thất Tề Lâm có gì đó liên quan, nhưng hắn chưa bao giờ chủ động nói ra.

“Không biết.”
“Ta còn tưởng nàng sẽ không đi được.” Tiêu Thanh cười lắc đầu nói.
“Ta cũng không biết.” Hoàng Uyển Như cũng hơi lo lắng.
Nàng có cảm giác những gì nàng làm Phụ hoàng đều biết rõ, nàng không biết chuyện Tiêu Thanh người có biết không.
“Ta còn có việc.

Sẽ sớm gặp nàng.” Tiêu Thanh như nhìn thấy tín hiệu từ xa, vội vàng rời đi.
Hoàng Uyển Như nhìn ra hắn có việc gấp, nàng đóng cửa lại, hơi nôn nóng đên lúc lên Tĩnh Thanh tự.
Sáng hôm sau, Hoàng Uyển Như đã chuẩn bị sẵn, Hoàng Hậu cùng Hoàng thượng đã tới trước cửa cung để tiễn nàng.
“Trấn Quốc Công chúa, đi đường cẩn thận.

Sáu tháng sau còn có việc cần con.” Tề Lâm đế vui vẻ nói.
“Giữ gìn sức khỏe, tự chăm sóc bản thân cho tốt.” Hoàng hậu cũng dặn dò.
Thật ra chuyện Hoàng Uyển Như xuất cung, mọi người cũng không muốn làm rình rang, nhưng Tề Lâm đ ế thấy rằng nếu ông cùng Hoàng hậu không có mặt thì mọi người sẽ xem thường nàng.
Cả đoàn hộ tống bắt đầu lên đường, ở phía xa có một nam nhân bạch y cười bí ẩn nhìn theo đoàn hộ tống.
“Vương gia, ngài luôn nhìn theo đoàn hộ tống của Trấn Quốc Công chúa.” Tùy tùng cẩn thận hỏi.
“Ngươi không cảm thấy vị Trấn Quốc Công chúa này khá thú vị sao?” Nam Cung Hàn vô cùng vui vẻ.
Hắc y nhân vẫn chưa hiểu, dù sao hắn cũng chưa thấy được vị Công chúa này có gì thú vị.
“Chúng ta cũng thử đến Tĩnh Thanh tự một chuyến.” Nói xong Nam Cung Hàn cũng quay người rời đi.
Hắc y nhân cũng nhanh chóng đuổi theo.
“Bắc Triều Quốc bên đó có động tĩnh gì không?” Nam Cung Hàn nghiêm giọng hỏi.
“Thưa chủ tử.

Hoàng huynh của ngài đã có động tĩnh, chỉ là phía Bắc Triều đế vẫn chưa có động tĩnh gì.” Hắc y nhân cúi đầu bẩm báo.
Nam Cung Hàn nghe xong cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, mọi thứ đều trong dự liệu của hắn.
Bắc Triều quốc bên đó đã vô cùng rối loạn, Bắc Triều đế thì đa nghi, nếu hắn không đến đây lấy danh nghĩa vui chơi du ngoạn, thì có lẽ cũng sẽ bị kéo vào cuộc đấu không hồi kết kia.
“Tung tin về bên Bắc Triều quốc, Phong vương ta si mê Trấn Quốc Công chúa của Tề Lâm quốc, cho nên không quan tâm gì khác.”
Nam Cung Hàn đứng trước Tĩnh Thanh tự, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt hiện lên tia tính toán.
“Trước mắt, ta sẽ tạm ở đây.” Hắn ta nói với hắc y nhân.
“Chủ tử, ngài đừng nói nô tài nhiều chuyện.

Nhưng Tề Lâm đế có lệnh, Tĩnh Thanh tự là nơi Trấn Quốc Công chúa cầu an, vì đảm bảo an toàn cho nàng ta nên không ai được vào chùa rồi.”
Hắc y nhân gãi gãi đầu nói.
Dù sao thì chủ tử cũng đâu cần kiếm cái cớ điên rồ tới vậy, chưa kể Trấn Quốc Công chúa kia là địa vị thế nào chứ?
Nếu thực sự lấy được nàng ta, chẳng phải chủ tử càng trở thành cái đích bị người ngắm tới sao?
“Ngươi nói xem? Ta làm sao ở lại?”
Nam Cung Hàn quay đầu nhìn hắc y nhân, ánh mắt rét lạnh làm tên hắc y nhân hơi run.
“Nô tài tuân

mệnh.”
Hắc y nhân nhanh chân chuồng mất.
Gì chứ? Còn không phải chủ tử nhà hắn bên ngoài ôn như bên trong tàn độc?
Hắn còn chưa muốn chết, chạy là thượng sách.

Hắn còn tự nhủ lần sau nên quản cái miệng này lại, không nên nhiều chuyện thì hơn.
Mà lúc này, Hoàng Uyển Như đã được các chư tăng an bài chỗ ở.

“Xin hỏi, Như Không đại sư có ở đây không?”
Hoàng Uyển Như lễ phép hỏi, thái độ không hề có chút là kẻ bề trên hỏi người dưới.
Nàng bày tỏ sự kính trọng tuyệt đối với người tu hành.
“Mô phật.

Sư phụ đã rời đi, còn chưa biết khi nào quay lại.”
Vị tăng trẻ tuổi cúi đầu đáp.
“Cảm ơn ngài.”
Hoàng Uyển Như cúi đầu đáp lại.
“Thí chủ cần gì cứ cho người đến gọi ta.

Cáo từ.”
Vị tăng này nhanh chóng rời đi, lễ độ cùng khiêm nhường.
Hoàng Uyển Như cũng đã tới được Tĩnh Thanh tự, bước tiếp có lẽ phải đợi Tiêu Thanh thôi.
Chợt!
Một thân ảnh xẹt nhanh qua, ban đầu Hoàng Uyển Như còn tưởng là Tiêu Thanh, nàng vui mừng đi đến.
Nhưng khi thấy rõ người tới là một nam nhân khác, Hoàng Uyển Như dâng lên cảnh giác.
“Ngươi là ai? Sao lại dám xông vào tư phòng của Công chúa?”
Hoàng Uyển Như lạnh lùng nói.
“Công chúa, xem như là ta vì mến mộ nàng mà tới.”
Giọng nói của Nam Cung Hàn không nhanh không chậm, lại có chút giễu cợt.
Hoàng Uyển Như nhíu mày, quan sát đánh giá một lượt nam nhân trước mặt, nàng cảm nhận được người trước mặt không hề đơn giản.
Nhìn qua có thể thấy khí chất của nam nhân này vô cùng phi phàm, gương mặt anh tuấn, trên người bao phủ một cảm giác nguy hiểm.
Hoàng Uyển Như cảm thấy bản thân không nên dính líu với người này, nhưng nàng lại còn có một cảm giác đã từng gặp qua hắn.
“Người đâu!”
Hoàng Uyển Như quát lớn.
Nam Cung Hàn nhíu mày, bằng tốc độ nhanh nhất ôm sát Hoàng Uyển Như vào lòng.
“Công chúa, nếu nàng muốn người tới thấy nàng ở trong Tĩnh Thanh tự hẹn hò nam nhân lạ, nàng nghĩ xem…”
“Người…”
Chợt nàng nhớ tới chuyện giếng khô tối hôm đó, không lẽ hắn ta là người đó…
“Công chúa, có chuyện gì vậy?”

Nhã Lý gấp gáp lên tiếng.
“À không! Ta nằm ác mộng một chút.

Ngươi lui xuống.”
Hoàng Uyển Như kiếm cớ.
Dù sao nàng ở cùng phòng với một nam nhân cũng là chuyện không tốt, nhất là đang ở nơi thanh tịnh.
“Ngươi… Nói rõ đi, muốn gì?” Hoàng Uyển Như lạnh lùng nói.
“Công chúa à, vài ngày không gặp, chỉ càng lạnh lùng hơn, sao có thể không dịu dàng chút nào thế?”
Nói xong Nam Cung Hàn bày ra vẻ thở dài, cứ như là quen biết nàng lâu lắm rồi.
“Ngươi chính là kẻ hôm đó vứt ta xuống giếng khô?”
“Xem như nàng thông minh.”
Hoàng Uyển Như tức giận vô cùng, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể nhịn xuống.
“Ngươi muốn gì?”
“Nàng nói xem…”
“Ta không biết, cũng không quan tâm.”
Nàng cũng nhanh chóng thoát khỏi hắn, giữ một khoảng cách an toàn.
“Tốt nhất ngươi nên đi.”
“Vẫn là yêu cầu cũ… Nàng vẫn chưa nghĩ thông?”
Nam Cung Hàn tự tin nói.
“Có trả lời ngàn lần cũng chỉ như thế.

Chúng ta cũng không thân thiết tới mức có thể trao đổi.”
“Ha ha ha, rồi nàng sẽ tìm ta.”
Nam Cung Hàn nói xong thì chuẩn bị rời đi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện