Hoàng Uyển Như ở Băng Hồn cốc tính ra cũng được hơn một tháng rồi, hoàng cung sóng gió thế nào nàng đều biết rõ.
Lý ma ma cùng Thiên Thiên luôn thư từ cho nàng, mọi diễn biến đều không qua được bọn họ.
“Xem ra Lưu Linh Nhã sắp làm phượng hoàng.”
Hoàng Uyển Như nhìn phong thư một chút rồi nở nụ cười.
“Công chúa, người xem đi tối qua thức cả đêm cán thuốc, tay đều đỏ cả rồi.”
Nhã Lý nhìn bàn tay ửng đỏ của Hoàng Uyển Như lại có chút không nỡ.
Hơn một tháng qua chủ tớ bọn họ ở trong Băng Hồn cốc, chủ tử luôn đi theo Quái Lão nhân học tất cả mọi thứ có thể, mà Quái Lão nhân người cũng như tên, vô cùng cổ quái.
Người này không hề dạy các nàng một cách bình thường, thứ gì cũng chỉ làm qua một lần rồi để các nàng tự làm lại.
Cũng may là Hoàng Uyển Như tư chất không tệ, nhìn một lần làm lại, cũng không thể nói là quá xuất sắc, nhưng nàng kiên trì, làm đi làm lại nhiều lần, cho nên cũng xem như có chút thành tựu.
“Có là gì chứ? Làm sẽ quen, ta không thấy mệt là được.”
Hoàng Uyển Như nhìn tay mình, quả thực có chút đau, nhưng nàng không thấy mệt mỏi.
Đây là cơ hội không phải ai cũng có thể có được, mà nàng xem như là may mắn cướp được từ người khác.
Mấy ngày nay Tiêu Thanh cũng không xuất hiện có lẽ có chuyện gì đó quấn thân, không thể rời được.
“Các chủ của ngươi bận sao?’
Hoàng Uyển Như bất giác hỏi đến.
“Vâng.
Ngài ấy có gửi tin tổ chức có chút chuyện, cho nên sẽ bận.” Nhã Lý thành thật trả lời.
Hoàng Uyển Như nhìn xa xăm, có chút nhớ nhung, không biết từ khi nào mà nàng cảm thấy mong chờ hắn ta.
“Người nhớ ngài ấy?”
Nhã Lý cười cười nhìn chủ tử của mình.
“Nhớ sao? Ta không thèm nhớ hắn.”
Nói xong nàng cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, trốn tránh câu hỏi của Nhã Lý, tiếp tục cán thuốc.
“Người vẫn làm sao?” Nhã Lý nhìn thấy nàng vẫn làm tiếp, vội tới mức níu tay nàng lại.
“Người đừng làm nữa, tay người sẽ có vết chai.
Rất xấu!”
Nhìn bàn tay đỏ lên kia của Hoàng Uyển Như, lại nhìn số thuốc được cán cũng nhiều quá rồi, Nhã Lý lại ngăn cản.
“Được rồi! Ta nghỉ ngơi một chút làm tiếp.
Ngươi cũng nghỉ ngơi đi.”
Hoàng Uyển Như nhìn số thuốc kia cũng khá nhiều, có lẽ nên nghỉ ngơi một chút.
“Công chúa, người không muốn về cung thật sao? Nô tỳ sợ… Nếu chúng ta ở ngoài lâu quá thì khó nắm được tình hình nữa.”
Nhìn Hoàng Uyển Như vẫn ung dung như thế thì Nhã Lý có chút lo lắng, bày binh bố trận bao lâu như vậy, nếu chỉ vì ở đây mà vụt mất thời cơ thì vẫn không nên.
“Có gì chứ? Ở đó còn có Phụ hoàng cùng Mẫu hậu, bọn họ không phải đèn đã cạn dầu.”
“Đừng nghĩ qua mặt được họ.
Chẳng qua lúc trước họ hạ bản thân, để cân bằng thế lực, nhưng hiện tại… Thế cục này, e rằng các thế gia nên sợ dần đi là vừa.”
Hoàng Uyển Như nói xong nhếch mép cười.
“Thôi, nghỉ một chút, Quái Lão nhân về chúng ta sẽ không có thời gian nghỉ.”
Nói xong nàng đi tắm rửa một chút, Nhã Lý cũng chuẩn bị ít đồ.
Lúc này trong hoàng cung, Hoàng hậu đang bận rộn chuẩn bị tiệc tối, đây cũng là tiệc để Thái tử cùng các tiểu thư thế gia gặp mặt.
Tuy nói là tuyển phi cho Thái tử, nhưng cũng là dịp các tiểu thư công tử gia tộc gặp nhau, các quý mệnh phụ cùng phu nhân thay nhau chấm điểm các tiểu thư công tử, chọn cửa hôn sự lợi ích nhất.
Chỉ tiếc là thiếu Hoàng Uyển Như, nhớ tới nữ nhi Hoàng hậu lại không yên.
“Ngươi xem đi, con bé cũng không nhỏ nữa.
Nhưng… Ta vẫn không nỡ.”
Hoàng hậu đọc qua miêu tả cùng thông tin các vị thư, lại cảm thán không thôi.
Bà biết trước sau gì Công chúa cũng phải xuất giá, nhưng cứ nghĩ đến phải gả nữ nhi đi, mà nữ nhi lại đối mặt với nhà chồng, làm sao có thể sống an nhàn tự tại như trong cung chứ.
Nghĩ đến đó bà lại thở dài.
“Hoàng hậu nương nương, người đừng quá lo lắng.
Công chúa là người có phúc, không đến nỗi nào đâu.”
Quế ma ma thấy Hoàng hậu nhớ mong Công chúa cũng không đành lòng, nói vài câu an ủi.
“Bên Hàn phi thế nào rồi? Đã báo với Thất Hoàng tử chứ?”
Hoàng hậu day day thái dương, cảm giác gần đây quá mức bận rộn, thực sự không ngủ đủ, hơi mệt mỏi.
Mà mẫu tử Hàn phi bên kia vẫn không giây phút nào chịu yên, quả là làm bà lo lắng.
“Nô tỳ cho người mời cả rồi.
Cũng