Hoàng hậu chợt nhìn qua một vị tiểu thư đứng ở phía xa một thân Lam y, làm khí chất của nàng nổi bật Thanh Tú
Lãnh phu nhân cùng Lãnh Khiết Quân nhanh chóng đứng lên đi ra phía trước hành lễ với Hoàng hậu sau đó ngước ngẩng đầu lên nói.
“Bẩm Hoàng hậu, đây là tiểu nữ của thần phụ là Lãnh Khiết Quân, thật may mắn khi được Hoàng hậu nhớ tới.”
“Sao ta lại không nhớ chứ, Trấn Quốc Công chúa nhà ta suốt ngày nhắc đến Lãnh tiểu thư, ta nghe mà muốn đưa nàng ta vào cung luôn ấy chứ.”
“Xem nào, Lãnh tiểu thư quả thật là linh động vô cùng khả ái, Trấn Quốc Công chúa nhà ta đúng là có mắt nhìn người, quả thật vị công tử nào có thể cưới được người xem như là có phúc rất lớn.”
Các vị mệnh phụ phu nhân ngồi ở đây ai mà không biết, được nhận lời khen từ bất kỳ người nào trong hoàng gia thì tương lai của vị tiểu thư, công tử đó sẽ vô cùng sáng lạn.
Vị Lãnh tiểu thư này lại còn được Trấn Quốc Công chúa ngày ngày nhắc trước mặt Hoàng hậu, đủ thấy Lãnh tiểu thư rất được lòng Công chúa, mà Công chúa là ai, chính là người được cả hoàng gia này yêu thương.
“Tiểu nữ nhà thần phụ đượcTrấn Quốc Công chúa nhớ đến đó là phúc phần to lớn.”
Lãnh phu nhân vô cùng vui mừng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh tạ ơn một cách cung kính, bà biết đây chính là đặc ân mà Hoàng hậu dành cho nữ nhi nhà mình.
Ai cũng thấy rõ Lãnh tiểu thư được lòng Trấn Quốc Công chúa cho nên mới có được cái phước phần này.
“Hoàng hậu nương nương, người xem Lãnh tiểu thư quả thật là thanh tú linh động, làm người ta yêu thích.”
Hàng Tiệp lạc cũng lên tiếng hùa theo với Hoàng hậu, bà rất muốn lấy lòng Hoàng hậu bởi vì nữ nhi của, bà ta là Thiếu Thái Nguyệt đang rất cần danh phận Quận chúa để nâng cao địa vị của mình.
Hơn nữa có danh phận Quận chúa dù gả vào đâu cũng không ai dám ức hiếp, chưa kể, quận chúa sẽ có phong hiệu, cũng sẽ có được bổng lộc của triều đình.
Như vậy ngày sau, dù hôn nhân có viên mãn hay không thì nữ nhi của bà đời này cũng không phải lo lắng gì cả.
Chỉ là không hiểu tại sao Hoàng thượng vẫn chậm chạp chưa ban danh phận Quận chúa cho nữ nhi nhà bà.
Trong lòng bà ta đáng sốt ruột không thôi, nhưng đây chính là xin ban nên Thiếu gia cũng không dám quá mức.
Hoàng hậu làm sao không biết suy nghĩ của Hoàng Tiệp lạc chứ nhưng bà ta cứ làm lơ cười lấy lệ.
“Thái tử điện hạ tới.”
Giọng nói của Thiết Tử công công vang lên, báo cho mọi người biết Thái tử điện hạ đã đến.
Rất nhanh, các cung nhân đều mang bình phong tới che chắn trước mặt các vị tiểu thư.
Dù sao bọn họ cũng là khuê nữ chưa xuất giá không thể nào tiếp cận quá gần với nam nhân, đặc biệt là Thái tử và các Hoàng tử khác trong cung.
“Nhi thần tham kiến Mẫu hậu.”
“Được rồi đều là người nhà hành lễ gì chứ, đứng lên đi.”
Tuy là nói vậy nhưng kể cả Hoàng hậu và Thái tử đều rất giữ quy cũ, sau khi hành đại lễ xong Thái tử mới dám đứng lên, sau đó lùi sang một bên tránh đi vị trí của các tiểu thư.
“Ở đây đều là nữ quyến nhi thần cảm thấy không tiện, hay như thần ra ngoài một lát.”
“Được rồi, Thái tử ra ngoài đi tìm Lão Thất, đi cùng dù sao lâu rồi ta cũng chưa gặp hắn.”
“Nhi thần tuân mệnh.”
Nói xong Thái tử lui ra, thật ra việc Thái tử vào đây chính là sắp xếp của Hoàng hậu và muốn cho mọi người thấy phong thái của Thái tử như thế nào.
Đây cũng biểu lộ niềm tự hào của Hoàng hậu cùng Hoàng thượng, cũng là biểu lộ sự sắp quay lại của Tạ gia.
Tạ thiếu phu nhân ngồi ở vị trí cách xa Hoàng hậu một chút, nhưng tư thái vô cùng điềm tĩnh nhàn nhã, phải nói là khí chất yên tĩnh như nước.
Tuy là nhẹ nhàng ngồi đó, không hề quá nổi bật, cũng không muốn thu hút sự chú ý của ai cả.
Nhưng Hoàng hậu cùng Tạ thiếu phu nhân cũng kịp trao đổi ánh mắt, bọn họ biết hôm nay không chỉ là tìm ra Thái tử phi, đầy cũng là tuyên bố sự trở lại có Tạ gia.
Cũng không còn sớm, các vị phu nhân nên đến thăm Hàn