Hơi thở tôi ngắt quãng khi chữ "yêu" trầm ấm lọt vào tai, cảm xúc lập tức hỗn loạn.
Lần này tôi im lặng rất lâu, không biểu lộ ra bất cứ phản ứng gì.
Anh cũng im lặng, nhưng dường như chẳng phải vì muốn nghe được câu trả lời, mà chỉ đơn giản là đợi tôi bình tĩnh hơn.
Tịch Đông vuốt má tôi, khóe môi động đậy, phải mất vài giây sau mới thốt nên lời:
"Anh hiểu, người đàn ông tên Hà Uy đã để lại vết thương rất lớn trong lòng em, nhất thời chẳng thể nói quên là quên ngay được."
Tịch Đông đón lấy sự hờ hững của tôi, cố gượng cười, những mong đợi trên mặt anh vỡ nát:
"Thế nên, anh không hề có ý miễn cưỡng em lúc này.
Chỉ là vừa rồi anh không kiềm chế nổi tình cảm của mình."
Bàn tay thon dài vươn đến gần má tôi thì nắm siết lại, như đang tự trách bản thân, rồi dần hạ xuống.
Tôi ngồi bó gối một góc, tay bấu chặt ngực áo, cái lạnh ngấm vào thịt da làm tấm lưng nhỏ gầy khẽ run.
Giọng tôi đầy mỏi mệt, vùi mặt vào lòng bàn tay mình trốn tránh anh:
"Đừng nói nữa.
Xem như em chưa từng nghe thấy gì."
Tịch Đông hít sâu, môi mím lại thành một đường thẳng.
Trầm ngâm giây lát, anh đứng dậy kéo chiếc khăn tắm choàng lên vai tôi:
"Anh ra ngoài đợi em, chút nữa chúng ta cùng đi dạo."
Tôi không nhìn anh, cũng không đáp lại.
Tịch Đông dặn dò:
"Đừng tắm quá lâu, dễ bị cảm lạnh."
Anh quay người đi.
Lúc cánh cửa phòng tắm được mở ra, Tịch Đông bỗng nhiên ngoảnh đầu:
"Phù Vân, anh có thể chờ."
Tôi kinh ngạc nhìn anh, Tịch Đông không nói thêm gì, lặng lẽ bước ra phòng khách.
Bóng lưng cao gầy ấy bắt đầu trở nên nhòe nhoẹt, cánh cửa sơn màu trắng sứ méo mó trong mắt tôi.
Khi âm thanh chốt cửa vang lên một tiếng "tách", tứ chi tôi mềm nhũn như sắp bị tan ra, gục trên đầu gối khóc nghẹn.
Tôi đã từng hi vọng anh yêu tôi biết bao, nhưng tại sao hôm nay lại không hề cảm thấy vui sướng?
Thâm tâm còn mong đợi điều gì? Th@m muốn một Tịch Đông với ký ức nguyên vẹn nói yêu tôi ư?
Tôi đứng dậy, nhìn chằm chằm cô gái có đôi mắt đầy lệ trong gương, tức giận chỉ tay vào cô ta:
"Vu Phù Vân, tình cảm này đã cố chấp với nó tận hai lần, không lần nào nhận được kết quả tốt."
Môi tôi run bần bật, hơi thở hụt hẫng:
"Chưa đủ hay sao?"
Tôi trồng một đóa hoa hồng nhung rực rỡ trong gương, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đã nở, nhưng bi kịch thay nó chỉ nở trong gương, mãi mãi không bao giờ tôi có được.
Đứng dưới vòi sen, mặc dòng nước lạnh buốt dội ào ạt xuống cơ thể mình, hi vọng gột rửa hết những chua chát, đau thương đang càn quấy ở lồ ng ngực, cũng để bản thân có thể tỉnh táo hơn.
Hai tiếng sau, Tịch Đông đưa tôi tới một quả đồi nằm cách trường trung học cũ không xa.
Anh bảo lần trước cùng tôi đến trường đã vô tình phát hiện ra nơi này.
Tịch Đông cõng tôi trên lưng, di chuyển theo lối mòn leo l3n đỉnh đồi.
Ánh đèn dây chạy dọc theo hai bên đường, soi xuống mặt đất, thấp thoáng những ngọn cỏ mướt xanh khẽ lay động.
Xung quanh chìm vào đêm đen, chỉ có âm thanh bước chân anh lạo xạo giẫm trên sỏi vụn, và tiếng kêu rả rích của côn trùng.
Ít phút sau, chúng tôi đặt chân trên đỉnh đồi, mở ra trước mắt là khung cảnh thành phố A diễm tuyệt lúc về đêm.
Tịch Đông để tôi đứng ở gò đất cao nhất của ngọn đồi, phóng tầm nhìn xuống những con đường ngoằn ngoèo, dòng xe xuôi ngược như thác nước xuyên qua vùng đất mênh mông, chi chít nhà cao tầng.
Tôi sững sờ:
"Đẹp quá."
"Thích không?"
Anh tiến lại gần từ phía sau, hai tay đút trong túi quần, gió lớn thổi tạt chiếc áo thun trên người anh bay bay.
Tôi nhìn Tịch Đông cười vui vẻ, gật đầu.
Tại vị trí chúng tôi đang đứng, bên phải có cây Tử Đằng khá lớn, xõa tán che nghiêng một góc trời.
Tôi nhắm mắt lại, hít thật sâu hương hoa cỏ lẫn vào mùi sương, không khí trong lành rất nhanh đã lấp đầy lồ ng ngực.
Chẳng nhớ bao lâu rồi bản thân không có được giây phút yên bình như thế này.
Anh ngồi xuống, nằm huỵch trên thảm cỏ, hai tay gối đầu.
Tôi cũng bắt chước, ngả lưng bên cạnh Tịch Đông.
"Thơm thật."
Anh nghịch tóc tôi, ngón tay đẹp đẽ luồn vào từng nếp, gương mặt tuấn tú hơi nghiêng về phía tôi.
Tịch Đông đưa ra trước mặt tôi chiếc nhẫn mà anh luôn mang theo.
"Em cầm lấy."
Tôi ngạc nhiên:
"Đây là ý gì?"
Tịch Đông nằm nghiêng mặt sang nhìn tôi:
"Anh gửi nó cho em."
"Tại sao? Có lẽ thứ này sẽ rất quan trọng với anh."
Tịch Đông cười, ánh mắt hiền dịu:
"Anh sợ mình đãng trí sẽ làm mất, nếu nó ở chỗ em, anh sẽ yên tâm hơn nhiều."
Tôi do dự một hồi mới quyết định nhận lấy.
Bên trên là bầu trời vời vợi những ánh sao, cũng không lấp lánh bằng bốn chữ "một đời vấn vương."
Có ý nghĩ bất chợt vụt qua não, tim tôi nảy lên khó chịu, chằm chằm nhìn nét khắc ở mặt trong chiếc nhẫn.
Giọng hơi u ám:
"Biết đâu...đây là nhẫn cưới."
Tịch Đông ngẫm nghĩ rồi hỏi:
"Ý em là anh đã kết hôn?"
Tôi không đáp lại, vì chính bản thân tôi cũng chẳng dám thừa nhận suy đoán của mình.
Tịch Đông đột nhiên bật cười, hệt như xem tôi là kẻ ngớ ngẩn:
"Chiếc nhẫn này đâu vừa tay anh, rõ ràng là kích cỡ dành cho nữ.
Mà nếu anh đã thật sự lập gia đình, mất tích hơn một tháng chẳng lẽ người vợ không nôn nóng đi tìm, hỏi thăm lâu như vậy rồi ít nhất cũng phải có chút manh mối nào đó chứ."
Tôi phản đối:
"Nhưng sáu năm trước anh đã ra nước ngoài, có thể gia đình nhỏ của anh cũng đang ở nước ngoài."
Anh cốc đầu tôi một cái rất đau:
"Ăn nói linh tinh.
Em quên rồi sao? Chẳng phải mấy hôm trước cảnh sát đã xác nhận được thông tin của anh rồi ư? Trong lý lịch ghi rõ "vẫn còn độc thân."
Tịch Đông ngưng rồi nói tiếp:
"Hơn nữa, nếu đã kết hôn ai lại cất nhẫn cưới trong hộp bao giờ?"
Anh giơ bàn tay trống không lên hứng luồng sáng từ ánh đèn:
"Ngón áp út không có vết hằng do đeo nhẫn để lại, chứng tỏ anh thật sự vẫn còn độc thân."
Tôi câm nín.
Quả thật vài ngày trước cảnh sát có thông báo họ đã liên lạc được với cơ quan đại diện của Thiên Điểu trên đất Mỹ, và đang tiếp tục tích cực liên lạc cho người nhà Tịch Đông.
Bước đầu xác nhận gia đình anh chỉ còn lại một người bố, ông nội và mẹ anh đã qua đời cách đây nhiều năm.
Giọng Tịch Đông xìu xuống:
"Em nói xem, sau khi anh tìm lại được người nhà, có phải hai chúng ta sẽ không còn gặp nhau thường xuyên nữa?"
Anh nằm ngửa mặt nhìn lên trời, hai cánh tay dang rộng, ánh mắt gợi vẻ u buồn.
Tim tôi thắt lại, câu hỏi như xoáy mạnh vào tâm can, những suy nghĩ trong đầu dần trở nên phức tạp.
Tôi siết chiếc nhẫn vào bàn tay, đặt nó trước ngực.
Thinh lặng hồi lâu cũng không thể mở môi.
May mà anh chuyển chủ đề ngay sau đó:
"Không nói chuyện này nữa.
Gió lớn nổi lên rồi, chúng ta nên về thôi."
Tôi lưu luyến:
"Không thể ở lại thêm chút nữa sao?"
"Nếu em thích, sau