"Có...có thai sao?"
Tôi lắp bắp lặp lại, phút bàng hoàng những dòng suy nghĩ trong đầu như dùng gôm tẩy bôi xóa, trống rỗng và bất định.
Đứa bé tới đột ngột quá vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, lồ ng ngực tôi hỗn loạn cảm xúc, là rơi xuống tận cùng vực thẳm hay vui sướng chất ngất? Tôi cũng không tài nào diễn tả.
Đặt tay lên trước bụng mình, cố lắng nghe sự thay đổi trong cơ thể, nhưng lạ thay tôi chẳng cảm nhận được gì, phải chăng đây là một giấc mơ?
Đúng rồi, có lẽ chỉ là mộng mị, tôi cố thuyết phục mình như thế.
Véo mạnh vào mu bàn tay, nhưng ngay sau đó cơn đau đã làm tôi tỉnh ngộ.
"Tớ thật sự đã có thai?"
Nhìn ra vẻ hoài nghi trong tôi, Thời Mộng chớp mắt gật đầu:
"Tớ gạt cậu làm gì."
Nghe được câu xác nhận trái tim tôi đột nhiên chửng nhịp:
"Nhưng sao tớ không có cảm giác gì cả?"
Thời Mộng cười tôi ngốc, đổi cốc nước trên tay tôi thành một miếng táo đã gọt vỏ:
"Bào thai chỉ mới được một tháng, dĩ nhiên sẽ không cảm nhận ra sự khác lạ rõ ràng rồi."
Tôi dần bình tĩnh.
Trời ơi, bên dưới bàn tay tôi run rẩy là máu mủ của anh, có niềm hạnh phúc vô hạn dạt dào ở nơi sâu thẳm, dường như sợi tơ liên kết giữa chúng tôi đã ươm mầm sinh rễ, bám sâu vào xương tủy.
Tôi muốn chạy ngay đến trước mặt Tịch Đông, bằng tất cả dịu dàng và vui sướng nói với anh: "Tịch Đông, em có thai rồi, là con của chúng ta."
Thời Mộng hứng khởi cầm điện thoại:
"Để tớ gọi cho Tịch Đông bảo anh ấy tới đón cậu, sẵn tiện thông báo tin vui này luôn."
Vừa lướt tìm số di động của anh, cô ấy vừa mỉm cười:
"Mặc dù bây giờ Tịch Đông chưa thể dẫn cậu ra mắt gia đình, nhưng anh ấy cũng phải cho cậu một danh phận đàng hoàng, theo tớ thì hai người nên lập tức đi đăng ký kết hôn."
"Kết hôn", hai chữ này vừa vặn làm tôi bừng tỉnh.
Lặng lẽ siết chặt bàn tay đang ôm bụng, lời hay ý tốt của Thời Mộng đã vô tình xát muối vào tim tôi.
Nếu cô ấy biết được sự xuất hiện của Đường Hi Nhiễm, tôi thật không thể lường trước Thời Mộng sẽ làm mọi chuyện loạn lên đến mức nào.
"Đừng gọi." Tôi đưa tay tới ngăn cản.
Thời Mộng ngạc nhiên:
"Sao thế?"
Chút sướng vui ngắn ngủi đã sớm lụi tàn trên khóe mắt, tôi cười gượng gạo:
"Không.
Chỉ là tớ muốn chính miệng mình nói với Tịch Đông."
Thời Mộng cười trêu, rồi cất di động trở vào ví:
"Được rồi, tớ không dành phần với bảo bối nhà anh ấy nữa, để tự cậu thông báo như vậy mới bất ngờ."
Nhìn nét đẹp thanh khiết và vô tư của Thời Mộng, tôi không đành lòng để người bạn thân nhất vây phải muộn phiền, huống hồ mối quan hệ với Giản Quốc Trung đã đủ khiến cô ấy mệt mỏi.
Vì lẽ đó mà tôi nín lặng, muốn âm thầm giải quyết vấn đề của riêng mình.
Chỉ hi vọng Thời Mộng sẽ hiểu và không trách tôi đã giấu giếm.
Trên đường từ bệnh viện về nhà, tôi đã tưởng tượng hàng nghìn lần phản ứng của anh khi biết được trong bụng tôi đang mang một sinh mệnh.
Tịch Đông sẽ vui mừng, hạnh phúc chứ? Giữa lúc rối ren và khó xử liệu anh có mong muốn đứa trẻ này? Chuyện của chúng tôi giống như dòng nước xoáy, càng đi sâu, càng nghĩ sâu lại cảm thấy sợ hãi khôn cùng.
Ngồi ở ghế phụ ô tô, tôi tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt trống rỗng nhìn ra khoảng không ngoài kia, lòng bỗng dưng chua xót.
Phút vô ý tôi thì thầm hỏi Thời Mộng:
"Thời Mộng, cậu hãy thử tưởng tượng bản thân đang đi trên một con đường, bộ não mách bảo dưới chân chính xác là một lối mòn.
Xung quanh trắng xóa mù sương, không có bóng người, hoàn toàn hoang vắng."
Thời Mộng cho xe giảm tốc, thoáng nhìn sang tôi:
"Cậu nói vớ vẩn gì đấy."
Tôi im lặng trầm ngâm, đáy lòng đầy hơi lạnh.
Một lúc sau tôi lại thì thào:
"Rất nhiều lần cậu bị cô đơn và thời tiết băng giá đánh gục, rất rất nhiều lần muốn quay đầu bỏ cuộc, nhưng một ngày có người nói ở cuối đường sẽ xuất hiện một ngôi nhà rực rỡ ánh sáng, chỉ dành riêng cậu.
Tia sáng của nó đẩy lùi bóng tối, thắp lên hi vọng và mang lại an lành cứu sống cậu."
Thời Mộng cau mày, có lẽ vì không hiểu nổi tôi đang nói gì, nhưng cô ấy vẫn im lặng lắng nghe.
Tôi cười khô héo trong hai hàng nước mắt:
"Vậy là cậu tiếp tục tin vào đôi chân và trái tim mình, mải miết đi rồi lại mải miết bước, nuôi dưỡng ngọn lửa hi vọng leo lét ở đáy lòng."
Tôi cắn chặt hàm răng lạnh cóng, gương mặt nhỏ bé nhăn nhúm, không dám quay lại nhìn cô ấy:
"Đi được hơn nửa chặn đường, cậu đột nhiên phát hiện sương mù đã tan, xung quanh là hoang mạc cằn cỗi và vô vọng, không có ngôi nhà nào ở cuối đường, và con đường mòn cậu đang bước vỗn dĩ là một bãi cát lún chết người.
Những thứ mà cậu tin tưởng bằng cả trái tim hóa ra đều là ảo giác khi cơ thể bị thiếu nước nghiêm trọng."
Tôi nấc trong âm thầm, bao nhiêu đắng cay, mặn chát đều dâng lên cổ họng.
Tôi chính là kẻ thiếu nước đi lạc giữa hoang mạc ấy, đến khi nhận ra thì đã quá muộn màng.
Càng nghĩ tôi càng thấy bản thân mình đáng hận, suốt sáu năm dài đằng đẵng đã có vô số lần muốn từ bỏ tình yêu này, vậy mà phút giây phát hiện lời nhắn gửi trong con búp bê thạch cao lại mềm lòng, nhu nhược.
Thời Mộng cảm thấy lạ, lo lắng dừng xe bên đường:
"Cậu bị sao vậy? Bộ xảy ra chuyện gì rồi ư?"
Tôi cố nuốt nỗi bi đát xuống dạ dày, khó nhọc cười:
"Không, đây là mẩu chuyện hoạt hình mình xem được trên tivi tối qua, cảm giác xúc động nên mới kể lại cho cậu cùng nghe."
Thời Mộng thở hắt ra, vẻ mặt vừa bất lực vừa bất an:
"Thật không?"
Cô ấy chỉ tay vào tôi:
"Không được nói xạo."
Tôi chớp mắt gật đầu, trả lời qua loa, khuôn mặt tiều tụy soi trên cửa kính xe:
"Nhanh về nhà thôi, chúng ta đi lâu vậy rồi chắc Tịch Đông sẽ lo lắm."
Thời Mộng gật đầu rồi khởi động ô tô:
"Phụ nữ mang thai tinh thần vô cùng nhạy cảm, cậu ít xem những chương trình khiến bản thân sinh ra suy nghĩ tiêu cực đi, không tốt cho đứa bé và cả cậu đâu."
Tôi chỉ biết cười nhạt nhẽo.
Nghĩ ngợi đôi giây cô ấy tỏ ra bực mình, phàn nàn với tôi:
"Cậu nhắc mới nhớ, chúng ta ra ngoài đã hơn nửa ngày, vậy mà Tịch Đông không hề có lấy một cuộc gọi quan tâm cậu đang ở đâu, làm gì.
Đúng là tệ mà, sắp tới làm sao chăm sóc tốt cho một thai phụ đây."
Tôi nói đỡ:
"Có lẽ anh ấy bận thôi."
Lý do này không đủ thuyết phục, Thời Mộng một tay điều khiển vô lăng, một tay gác trên cửa sổ:
"Hôm nay là cuối tuần, anh ấy bận việc gì chứ? Cậu đừng có lúc nào cũng bênh vực Tịch Đông."
Tôi thoáng nhìn di động, quả thật anh chưa từng yên tĩnh như thế bao giờ.
Hằng ngày đi làm dù bị đống công việc quấn chân đến mấy, Tịch Đông cũng sẽ gửi cho tôi ít nhất một tin nhắn, không phải quan tâm thì là dặn dò vô số chuyện, nhưng hôm nay tôi ra ngoài lâu thế mà anh vẫn im lặng.
Tôi hít một hơi sâu, nén khối băng nặng trĩu trong lồ ng ngực xuống.
Chuyện hôm qua cãi vã cũng có phần lỗi do tôi, cứ nhất định đặt ra câu hỏi buộc người ta phải lựa chọn.
Trên đời này Tịch Đông chỉ còn lại ba anh là người thân, trở về Mỹ cũng là trở về nhà, tôi lấy quyền