Mặt tôi nóng bừng bừng, bực tức đá vào chân anh đang gác trên ghế sau, Tịch Đông vẫn ngồi lì không thèm phản ứng.
Thật không chịu nổi con người ngang ngược này, nếu chẳng phải nể tình vết thương trên đầu anh còn băng bó, tôi đã đấm anh một trận cho hả giận.
Tịch Đông nằm dài trên ghế sau, cánh tay vắt ngang che mắt giả vờ ngủ.
Tôi chui vào trong xe, nắm kéo cổ áo anh đến biến dạng, lộ ra bả vai rắn chắc mạnh mẽ.
Cố nói cho anh hiểu:
"Với tình trạng của anh hiện giờ ở lại bệnh viện là an toàn nhất, luôn có các y bác sĩ theo dõi, chăm sóc.
Tôi đã nhờ phía bệnh viện hỗ trợ anh tìm người thân, họ sẽ nhanh tìm ra anh thôi.
Tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh, tại sao anh không chịu hiểu?"
Tịch Đông vẫn nằm ngay đơ không mở mắt, mặc tôi lay lắc, thản nhiên trả lời:
"Ban đêm ở đây rất lạnh, rất đáng sợ."
Lý do của anh khiến tôi cảm thấy không hề thuyết phục, ngược lại giống như một đứa trẻ con đang cố tình làm loạn hơn.
Tôi cười nhạo anh, giọng điệu có hơi chút khinh thường:
"Ở đây còn rất nhiều bệnh nhân khác, các y bác sĩ luôn túc trực chăm sóc, đáng sợ cái gì chứ? Anh cũng đâu còn là con nít nữa."
Tịch Đông chẳng thèm nghe tôi nói.
Thấy anh không có phản ứng gì, tôi gọi lớn tiếng:
"Nè, anh có chịu xuống xe trở vào phòng bệnh không hả?"
Anh vẫn im lặng phớt lờ tôi, hơi thở đều đều như đã đi vào giấc ngủ.
Tôi đột nhiên nghĩ ra một cách, liền đe dọa anh:
"Anh còn không xuống xe tôi sẽ la lên cho bảo vệ bệnh viện đến đấy."
Tịch Đông như muốn chọc tức tôi đến cùng, dửng dưng nằm đó không chút hồi đáp.
Quá bất mãn, tôi quyết định dạy cho anh một bài học.
Quay ra phía hai bảo vệ bệnh viện, tôi nói thật to:
"Ở đây có bệnh nhân "bi3n thái", đang cố tình làm phiền..."
Bỗng nhiên từ phía sau với đến một bàn tay to lớn, xoay người tôi lại kéo vào trong xe, một tay bịt chặt miệng tôi, phủ lên mặt tôi một loại mùi hương gỗ trầm dìu dịu.
Vì quá bất ngờ tôi chỉ kịp mở to mắt, đến khi nhận ra được tình hình mới thấy bản thân đang ngồi quỳ trên đùi anh, vai bị cánh tay rộng lớn giữ chặt, ấn mạnh xuống, chắc chắn đến mức không sao cựa quậy.
Ánh mắt anh cáu kỉnh trừng tôi, hàng mi đen nhánh e ấp đuôi mắt dài ửng đỏ, có thể nhìn ra bất mãn trong con ngươi đen sâu đó:
"Cô tuyệt tình như vậy sao?"
Miệng tôi bị tay anh giữ chặt, không nói được gì, cũng chẳng biết nên trả lời thế nào.
Lặng lẽ nhìn yết hầu gợi cảm của anh chuyển động lên xuống, hai chóp mũi chỉ còn cách nhau một bàn tay.
Mặt tôi chín đỏ như quả Gấc.
"Tôi chỉ không muốn ở lại bệnh viện, đâu có làm gì quá đáng với cô, huống hồ bác sĩ cũng đã nói tôi có thể về nhà tĩnh dưỡng, có cần ép người quá đáng vậy không? Cô bắt tôi xuống xe, tôi biết phải đi đâu đây?"
Âm giọng anh mạnh mẽ và oán trách, khiến cơn giận trong lòng tôi vô cớ dịu đi, cứ ngồi đó mở to mắt nhìn anh chằm chằm, không còn muốn kháng cự.
Nghĩ kỹ thì cũng cảm thấy bản thân thật có lỗi, quả thật phản ứng của tôi có chút gay gắt, dễ khiến người khác tổn thương.
Đột nhiên anh không nói gì nữa, buông tay ra khỏi người tôi, ánh mắt nóng bức vừa rồi dần tan biến, mọi thứ xung quanh bỗng yên ắng đến lạnh lùng.
"..."
Chỉnh lại cổ áo thun màu hoa cỏ Lau đã bị tôi kéo dãn, giọng nói anh cũng dịu dàng hơn:
"Xin lỗi, đã làm khó cô rồi.
Cảm ơn cô đã nghĩ cho tôi nhiều thế, tôi có thể tự lo cho mình."
Tịch Đông nắm gọn lấy hai vai tôi, nhẹ nhàng đỡ tôi sang một bên trong không gian chật hẹp, chậm rãi bước xuống xe:
"Tạm biệt."
Giọng anh nhỏ và buồn bã.
Cửa kính ô tô trước mặt tôi in rõ bóng lưng cao lớn thẳng tắp, bên ngoài trời bắt đầu lất phất mưa thu, không đủ làm ướt áo nhưng cũng khiến con người ta thấm lạnh.
Nép sau những áng mây xám xịt, ánh tà dương chỉ le lói chút sắc đỏ mỏng manh sót lại ở cuối trời.
Tôi lặng người nhìn hồi lâu vào nền tối của kính xe, không nhìn rõ ngũ quan Tịch Đông, anh quay mặt về hướng khác, chậm rãi rời khỏi như chiếc bóng đơn độc trong giấc mộng.
Ngồi trong xe, tôi nghe thấy bước chân anh lạo xạo trên nền sỏi mịn, ngày một xa dần.
Hơi thở tôi bỗng dưng chậm lại, hụt hẫng như trái tim bị thứ gì đó khoét mất một lỗ rất to.
Cuối cùng, không kiềm được nỗi bận tậm trong lòng, tôi quyết định xuống xe và đuổi theo anh.
"Tịch Đông."
Nghe thấy tiếng tôi gọi anh liền dừng bước, do dự quay đầu.
Đôi mắt trong veo nhìn về phía tôi.
"Anh định đi đâu?"
Tôi vừa hỏi, vừa từ từ bước tới gần anh.
Tịch Đông bỏ hai tay vào túi quần jean, nhìn sang bên kia đường rồi lắc đầu:
"Tôi cũng chưa biết nữa."
Anh quay sang tôi, cười gượng:
"Yên tâm đi, tôi tự có cách lo cho mình."
Gió thổi tạt vào ngọn tóc đen óng trước trán anh, phủ lên gạc quấn vết thương trắng toát, ánh mắt anh mông lung buồn bã.
Tôi không nhịn được lòng:
"Anh không có tiền, không nhớ ra người thân, có thể đi đâu được chứ?"
Tôi nghĩ ra cách giúp anh:
"Nếu anh không muốn ở lại bệnh viện, vậy tôi sẽ giúp anh tìm chỗ thuê trọ, mặc dù có chút bất tiện, nhưng cũng tốt hơn là anh lang thang ở ngoài đường."
Tịch Đông do dự:
"Không phiền cô chứ?"
Tôi thoáng nhìn anh, rồi quay lưng đi về phía ô tô:
"Lên xe đi."
Chúng tôi lái xe đi vòng vèo khắp nơi tìm chỗ thuê trọ trong thành phố, mất hơn mấy tiếng đồng hồ, đến khi trời tối mịt, những ngọn đèn đường được thắp sáng lập lòe, dòng người càng lúc càng đông đúc khi đổ về trung tâm.
Thành phố A đang vào mùa tựu trường, lượng học sinh, sinh viên trở lại nhập học tăng cao, các khu trọ hầu như không còn phòng trống.
Có nơi nằm tận trong hẻm tối, ẩm thấp tồi tàn, nhưng thấy hai chúng tôi đang cần thuê gấp, nhà cho thuê lại gần trung tâm thành phố, bà chủ thừa dịp hét giá cao đến khó ngờ.
Có nơi đồng ý cho thuê, nhưng khi biết được Tịch Đông không có giấy tờ tùy thân, các chủ trọ khó lòng làm thủ tục khai báo với cơ quan quản lý địa phương, lo sợ vây phải rắc rối, họ không thể tin tưởng người lạ, vậy là họ thẳng thừng từ chối, dù tôi đã cố giải thích tình trạng khó khăn của anh.
Đi qua mười mấy điểm thuê trọ, nhưng chúng tôi chỉ có thể mang theo thất vọng quay về.
Hết cách, tôi đành phải điện thoại cho Thời Mộng, nhờ cô ấy để ý tìm phòng trọ hoặc nhà cho thuê giúp tôi.
Thời Mộng vẫn giống như mọi khi, sẵn sàng đón nhận lời nhờ vả của tôi mà không chút chần chừ.
Ban đầu cô ấy có tò mò, hỏi tôi vì sao lại muốn tìm thuê trọ?
Tôi cũng chỉ trả lời Thời Mộng rằng "đang tìm trọ giúp một người quen" để cô ấy an tâm, và không đả động đến chuyện đã gặp lại Tịch Đông.
Mới sáng nay hai chúng tôi còn nhắc đến anh, nếu để Thời Mộng biết tôi gặp lại anh trong hoàn cảnh éo le này, nhất định cô ấy sẽ rất sốc.
Tôi định bụng từ từ tìm cơ hội nói với Thời Mộng sau.
Và cách duy nhất bây giờ là chỉ có