Editor: Gà
Hạ Ly không thể không thừa nhận, lần đầu nhẫn nại là sáng suốt, bây giờ điên cuồng thì phải trả giá cao!
"Hạ Ly, đọc báo hôm nay chưa?" Lâm Oánh điện thoại đánh thức Hạ Ly.
"Còn chưa rời giường chứ sao." Hạ Ly thèm ngủ, oán trách: "Đợi lát, tớ đi mặc quần áo. Báo hôm nay có gì?"
Bên đầu điện thoại kia là sự im lặng.
"Thế nào?" Hạ Ly vừa mặc quần áo, vừa hỏi: "Cậu lên báo à?"
"Bạn yêu, đồng ý với tớ cậu sẽ không sốt ruột." Lâm Oánh thở dài: "Không biết máy vi tính ai ghép ảnh cậu với anh họ cậu...... Ặc, hơn nữa còn là dáng vẻ đang hôn. Suy nghĩ một chút cũng biết không thể nào! Cho nên cục cưng Hạ Ly không nên tức giận nha!"
Hạ Ly chỉ có cảm giác đầu mình nổ tung. Dường như không để ý đến lời Lâm Oánh nói. Sững sờ dập máy, hít một hơi thật sâu.
Đợi cô mặc quần áo tử tế xuống lầu, thì không buông lỏng nổi rồi.
Vân Yên ai oán nhìn cô, sau đó nghiêng đầu chạy đi. Vân Trinh Uyển ở phía sau đuổi theo, chẳng qua vì lo lắng. Hạ Ly chạy vội đến chỗ ba cô cướp được tờ báo, vội vàng xem. Tựa đề cũng không lớn, cũng không phải là trang đầu...... Rất tốt. Nhưng mà, cái kích thích là bức hình. Năm tấm, góc độ khác nhau, nghĩ thôi đã thấy vô lại. Trong hình vẻ mặt Hứa Lâm Tranh say mê, bản thân Hạ Ly cũng khó có thể tin, thật sự bị máy vi tính ghép rồi.
Hạ Ly lật qua, không nhịn được nhíu mày lại: "Ánh mắt thiên kim Hạ thị độc đáo, hai người tài tuấn không thua ai"? Cô lúc này mới phát hiện thì ra còn có hình Tiêu Phượng Nam treo một bên. Phần trên miêu tả đều có liên quan đến quan hệ giữa Hạ thị và Hứa thị, dĩ nhiên không thiếu được một bài phân tích về cuộc hôn nhân không như ý giữa ba Hạ Ly và mẹ già. Bài cuối cùng viết, Hạ Ly dùng thủ đoạn cực đoan uy hiếp tiểu thư Tô Uyển Dương không được đến gần "bạn trai đương nhiệm Tiêu Phượng Nam" của cô ta, hơn nữa từng khoe khoang khoác lác, nhất định phải "Hoành đao đoạt ái" của em mình?
Có không? Cô từng có à?
Còn nói, Vân Yên không phải có một tình nhân nhỏ sao? Cô ta không phải không thích Hứa Lâm Tranh sao? Có gì mà ai oán!
Trừ hình là thật, thì còn chỗ nào đúng nữa! Hạ Ly hung hăng quăng tờ báo lên bàn.
"Tiểu Ly, chuyện này...... Rốt cuộc con với anh họ đã xảy ra chuyện gì! Đã không còn nhỏ rồi, một người vừa đính hôn, làm sao lại như vậy......" Hạ Ly lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cười lạnh.
"Tiểu Ly, cháu và thằng nhóc họ Tiêu thế nào thì ông mặc kệ. Nhưng, chỉ cần cháu và Hứa Lâm Tranh ở cùng một chỗ, trong nhà quyết không ủng hộ!" Ông nội Hạ Ly kiên quyết nói: "Qua vài ngày công khai giải thích với báo chí, tiểu Ly, cháu phải nghĩ kỹ nên nói gì!"
"Cháu thích Lâm Tranh." Hạ Ly nói: "Nhưng các vị yên tâm, cháu sẽ không để trong nhà thêm phiền toái."
Nghĩ cũng biết chính là Tô Uyển Dương giở trò quỷ. Nếu không sẽ không kéo Tiêu Phượng Nam ra. Nhưng, những hình kia đến cùng là sao? Ban đầu...... Hình như chỉ có Tiêu Phượng Nam ở đó thôi mà? Dù thế nào cũng sẽ không phải Hứa Lâm Tranh tự mình chụp ảnh tạo gièm pha cho mình chứ.
"Ông cụ, con bé Vân Yên này để thư lại rồi ra ngoài!" Vân Trinh Uyển khóc lóc sướt mướt cầm một tờ giấy trắng. Không biết có phải do vấn đề về góc độ không, Hạ Ly rõ ràng nhìn thấy vài từ.
Xin tặng Lâm Tranh cho chị.
—— Vân Yên
Ông cụ Hạ trợn mắt nhìn Vân Trinh Uyển: "Phiền phức."
Xế chiều hôm đó, Hứa Lâm Tranh mất tích thật lâu lại tìm đến Hạ Ly. Hạ Ly cũng không tiện ứng phó, chỉ nói chuyện điện thoại với anh ta qua lớp cửa.
Buồn cười nhất chính là Hứa Lâm Tranh lại còn nói anh ta thích cô! Sau khi anh ta đính hôn, rồi quậy ra nhiều chuyện như vậy, anh ta lại có thể yên tâm thoải mái nói anh ta thích cô! Hơn nữa vẫn còn rất khoa trương lại cẩu huyết, là từ trước đây rất lâu đã bắt đầu thích......
"Mời đi cho. Cho dù thế nào cũng nên cho em thời gian suy nghĩ thật kỹ." Hạ Ly nói vậy, vô cùng xa lạ. Có lẽ thật sự có vỏ xe dự phòng Tiêu Phượng Nam này, cô mới có thể không sợ hãi như thế?
Nghe tiếng anh ta đi rồi. Hạ Ly mới thở phào nhẹ nhõm mở cửa ra.
Không ngờ, Vân Trinh Uyển lại ngăn ở cửa.
"Hạ Ly! Xin con bỏ qua cho Yên nhi đi!" Nước mắt trên mặt bà ta chưa khô: "Chỉ vì một người đàn ông, hai chị em cần gì phải quậy như thế! Bây giờ tung tích Yên nhi không rõ, nó là con gái...... Chưa bao giờ từng rời khỏi nhà họ Hạ, con bảo nó làm thế nào!"
"Hạ phu nhân! Sao lại nói tôi bảo cô ta làm thế nào?" Hạ Ly phiền não dùng giày cao gót đạp sàn nhà: "Con gái bà ngu tin lời đồn đãi của truyền thông bỏ nhà ra đi, còn để lại một phong thư ngu ngốc, sao lại trách tôi? Tôi buông tha cho cô ta? Vậy lúc nào mẹ con các người mới buông tha cho tôi!"
"Làm sao con có thể nói như vậy!" Vân Trinh Uyển bỗng trở nên cường ngạnh: "Những năm này có thể nhịn hoặc không thể nhịn dì đây cũng chịu đựng! Một đứa bé
như con, cả ngày hét dì đi đến đi lui, dì chưa bao giờ oán hận một câu. Hiện giờ, dì quyết không cho con hại con gái dì!"
"Cút ông nội bà đi!" Hạ Ly cười lạnh: "Đây do bà tự tìm, đáng đời bà! Ban đầu lúc chia rẽ gia đình người ta sao bà không nghĩ đến mình sẽ có cuộc sống như thế này? Ban đầu vẫn cho rằng bà có bản lãnh khống chế tôi, nuôi dạy tôi thành một cô bé lọ lem khác chứ gì? Được rồi, con gái bà vì đàn ông mà bỏ nhà ra đi, sao cứ bám lấy tôi? Con mẹ nó oán hận! Những năm này làm sao mẹ tôi sống bà có biết không? Dám nói với tôi câu oán hận à!"
"Con ——" Vân Trinh Uyển khóc lớn: "Nghiệp chướng, tại sao có thể có loại con gái như vậy!"
Hạ Ly hung hăng trừng bà ta, trừng đến hốc mắt ê ẩm, cảm giác mình cũng muốn khóc lên. May thay không có, nếu không người này có thể bị xử tử! Cô muốn đối chọi gay gắt như vậy sao? Hoàn toàn không nghĩ đến. Vậy mà ——
"Mày trả Yên nhi cho tao! Mày trả cho tao!" Vân Trinh Uyển tựa như bị điên xé xác Hạ Ly, suýt nữa đã vò cô thành một cục. Hạ Ly không muốn ra tay với bà ta, chỉ kềm cánh tay đang vung lên của bà ta, gọi: "Ba, ba đến xem người phụ nữ của ba này! Giống bộ dáng gì đây!"
......
Giày vò như vậy, đã đến xế chiều.
Nhà họ Hứa gọi Hạ Ly qua.
Hứa Lâm Tranh bị phạt quỳ Từ Đường.
Mẹ Hạ Ly vừa thấy mặt cô đã chỉ đầu cô mắng. Nếu không phải để người ta lôi kéo, trên đầu cô nhất định đã có nhiều lỗ thủng hơn. Ông cụ Hứa hút thuốc, híp mắt nhìn Hạ Ly. Nhìn khiến cô sợ hãi.
"Tiểu Ly à, thật ra thì ông cũng không phản đối chuyện con với anh họ con. Còn trẻ mà, yêu thì đến đi." Ông già gõ vào gạt tàn ngọc bích: "Nhưng đến tai báo chí thì không xong. Đặc biệt còn có một thằng nhóc nhà họ Tiêu khác, bày cùng một chỗ, khó coi lắm."
"Thật xin lỗi, ông ngoại. Có lẽ là con đã đụng trúng tiểu nhân rồi." Hạ Ly nhún vai.
"Đứa nhỏ này thật hồ đồ!" Ông cụ Hứa chỉ vào tờ báo trên bàn, cười nói: "Tự con đọc đi, những tên khốn kiếp kia tả con thành loại người gì rồi? Đụng phải tiểu nhân? Con bé ngốc, đâu có đơn giản vậy!"
"Tóm lại hình là thật, những cái khác đều là giả sao!" Hạ Ly cũng bị làm cho hơi phiền: "Sáng sớm nay, lão vu bà với tiểu vũ trụ trong nhà đó bộc phát, nhất định muốn con trả con gái cho bà ta! Tiểu yêu tinh cũng thật là, vào lúc này dám chơi mất tích. Còn nói gì nhường Lâm Tranh cho con!"
Ông cụ Hứa và Hứa Đan Thanh nhìn nhau im lặng, thở dài.
"Tiểu Ly, ông ngoại biết con không có ý xấu. Cho nên không trách con." Ý ông bảo Hạ Ly mở thị trường chứng khoán, nhà Hứa và nhà Hạ giống như huynh đệ song hành, cùng nhau điên cuồng: "Ha ha, thú vị. Cũng chỉ là bán một tin, đã giày vò hai nhà thành ra như vậy. Tiểu Ly, con còn cảm thấy đụng phải tiểu nhân sao?"
"Thật xin lỗi." Hạ Ly le lưỡi: "Con buôn bán ngu ngốc."
"Cuộc chiến cổ phiếu chính là cuộc chiến tin tức. Hôm nay đột nhiên tuôn ra gièm pha như vậy, không thể không có chút cử động." Hứa Đan Thanh nói: "May thay, bây giờ chỉ là hình ảo. Nếu không phải vì con là con gái, mẹ đã ấn đầu cho con đi quỳ Từ Đường!"
Thời đại nào rồi, còn quỳ Từ Đường!
"Nói đến Từ Đường, Lâm Tranh thế nào rồi?" Hạ Ly hỏi cẩn thận.
Ông cụ Hứa hắng giọng: "Nhìn biểu hiện của tiểu Ly, cũng biết nhất định do Lâm Tranh quyến rũ em gái. Thằng nhóc hồ đồ này không biết xấu hổ, bắt nó quỳ Từ Đường là tiện nghi cho nó rồi! Tiểu Ly à, ông ngoại cảm thấy thân càng thêm thân cũng không có gì không tốt. Nếu con quả thật thích anh họ con, thì cứ thích thôi." Vậy mà, câu nói kế tiếp khiến Hạ Ly ngẩn ra: "Nhưng mà, nhất định phải cắt đứt với thằng bé họ Tiêu! Ngày trước ba nó bán súng ống đạn dược, mẹ nó là cổ đông đầu cơ trục lợi, kiếm không ít, đều là tiền đen! Năm đời nhà đó, đều là tú tài nghèo đọc sách. Lấy gì nuôi tiểu Ly nhà chúng ta chứ?"
Nghe xong Hạ Ly nghẹn họng nhìn trân trối. Lại bỏ qua ánh mắt sáng loáng của ông cụ Hứa.
Cô quên mất nhược điểm của mình, ông cụ Hứa lại nhớ rất rõ.
Hạ Ly chính là một đứa trẻ khá kỳ lạ, nếu chuyện cô rất thích bị mọi người nói là không được, sẽ tức rất lâu và nhớ mãi không quên. Nếu được người ủng hộ lỗi của cô, ngược lại cô sẽ cảm thấy xấu hổ, sau đó dần dần quên lãng......
......
Như thế, Hứa Lâm Tranh chắc không phải là uy hiếp chứ?