[1] Tiểu chính thái = shotaro = những chàng trai/ bé trai ngây thơ.
Editor: Gà
Nhưng mà chuyện cũng chưa hoàn toàn được giải quyết.
Nhà họ Hứa cảm thấy rất hứng thú đối với bức thư ‘Xin tặng Lâm Tranh cho chị’ của Vân Yên, nhất định bảo Hạ Ly giữ chặt bức thư ấy. Toàn thân Hạ Ly chảy mồ hôi lạnh cự tuyệt. Ai biết ông cụ Hứa đang có mưu ma chước quỷ gì. Bởi vì ban đầu nhà họ Hạ báo cảnh sát, truyền thông bắt bóng bắt gió cũng nhận được tin tức. Tin tức ùn ùn kéo đến nói không phải Hạ nhị tiểu thư nguy hiểm cỡ nào cửu tử nhất sinh bao nhiêu, mà vì chuyện mất tích này liên quan đến nhân vật thần bí Liễu Nghiêu.
Chuyện những năm trước đây Liễu Nghiêu làm chuyện hoang đường ở bên ngoài bị đào bới lên rồi thêm thắt vào. Nói anh ta đã qua lại với nhóm bắt cóc ám sát này trước đó rồi. Hơn nữa, có người nói chuyện Vân Yên mất tích chính tay Hạ Ly gây nên. Thêm dầu thêm mỡ liên tưởng đến trước đó vài ngày Hạ Ly ‘Ác ý đánh thiên kim Tô thị’, mục đích rõ rành rành. Cô bị nói thành đứa con gái đáng xấu hổ dùng thủ đoạn hạ lưu chiêu mộ được ba đại soái ca, lần này Liễu Nghiêu cứu Vân Yên về chính vì bất mãn với việc Hạ Ly chân đạp ba thuyền vân vân.
Lúc Hạ Ly xem báo thì chỉ thấy buồn cười.
Cái thói quen này đã nhiều năm. Kể từ lúc cô đến tuổi ‘có thể nói yêu đương’, suy đoán càng không bị đứt đoạn. Thêm nữa trời sinh Hạ Ly có tướng phạm hoa đào, cô không có cuộc sống áp lực nên mỗi ngày cô đều ăn ăn uống uống qua ngày, truyền thông nói vậy có vẻ không khó hiểu lắm.
Có thể được tuyên truyền miễn phí như vậy, Hạ Ly cũng xem như là một nhân tài.
Đáng tiếc, nhân tài cũng có lúc kinh ngạc.
"Tiểu Ly, cậu thật sự không quan tâm à." Lâm Oánh vỗ đầu cô: "Cưng à, cậu cứ việc gào thét đi, tớ không cười cậu đâu."
"Có quỷ mới muốn gào thét. Hiện giờ tâm trạng tớ rất tốt!" Hạ Ly bỏ bột quế vào cà phê, rồi ưu nhã uống say sưa ngon lành dưới ánh mắt khinh bỉ giận hờn của Lâm Oánh: "Xem đi, bây giờ người mai mối đã không còn đến nhiều nữa. Thoải mái! Trên tiệc cũng không dễ dàng bị tiếp cận, tớ muốn chơi với ai cũng được!"
"Chỉ biết chơi!" Lâm Oánh nói: "Ah, nhà họ Hứa bảo cậu quyết định mà, đã nghĩ xong chưa?"
Nhà họ Hứa muốn cô quyết định, nhưng rốt cuộc người họ Hạ muốn cô tiếp tục si tình với Hứa Lâm Tranh rồi sau đó họ hàng gần kết hôn để tất cả đều vui vẻ, hay yêu đương quấn quít đoàn tụ với hắc mã Tiêu Phượng Nam đã nửa đường nhảy ra.
"Sặc...... Cái này......" Hạ Ly ú ớ.
"Tiểu vô lương tâm! Cậu thật sự thích tình tay ba phải không!" Lâm Oánh ‘Bốp’ vỗ một phát lên bàn: "Cậu đếm xem, rốt cuộc bây giờ đang liên lạc với bao nhiêu ‘bạn nam’ rồi!"
"Ặc...... Đếm làm gì chứ!" Hạ Ly mất hứng bĩu môi: "Không thể đổi ra tiền mà. A! Hiện giờ thật tốt, đã sắp đến mùa thu. Nếu Vân Yên tiểu vu bà này thật lòng muốn từ hôn, ha ha ha...... Hôn lễ cuối thu của bọn sẽ không có luôn."
"Nói quá sớm rồi..., tiểu thư!" Lâm Oánh uống trà, nuốt hớp lá trà, ‘Phi’ một tiếng nhổ ra.
"Này, ra ngoài với tớ, thay đổi hình tượng nào." Hạ Ly che miệng cười. Hôm nay cô đổi kính sát tròng tím nhạt, áo sơ mi mỏng màu vàng, quần trắng. Có vẻ cực kỳ thanh thuần......
Hạ Ly thanh thuần?
"Cưng à, bên kia có một người đàn ông vẫn đang quan sát cậu. Ôi chao, nhìn dáng dấp không giống là mẫu hình cậu sẽ thích đâu, nhưng người cũng rất có tinh thần!" Lâm Oánh nháy mắt nhìn phía sau lưng Hạ Ly. Hạ Ly ngốc nghếch quay đầu lại: ‘Tách’ một tiếng, tia sáng huỳnh quang khiến mắt cô đau nhói.
"Chuyện này...... Làm gì vậy?" Hạ Ly giơ tay lên che mắt, có chút chán ngán hỏi. Được rồi, xem như cô không quan tâm về việc cuộc sống riêng của mình như bí bảo bị âm thầm truyền tới truyền lui, cũng không thể hiện cô có thể dễ dàng tha thứ cho những thứ ảnh chụp và quấy rầy này!
"Cuối cùng đã để tôi chụp được!" Đó là một người có diện mạo rất ‘học sinh’, quần áo mộc mạc, kiểu tóc cứng nhắc. Hạ Ly nghĩ, quả nhiên không phải kiểu mình thích. Nhưng mà, học sinh tiểu học lại có một ánh mắt ‘Mỏi mắt chờ mong’, lông mi thật dài, da trắng đến trong suốt. Cậu ta đầy lòng
căm phẫn, vẻ mặt thành thật khiến cả người cậu ta non mềm như tiểu chính thái!
"Vị bạn học này...... Tiểu Ly, cậu quen hả?" Lâm Oánh gãi đầu: "Ah, cả học sinh cậu cũng không bỏ qua hả?"
"Có đâu mà!" Hạ Ly khóc lớn oan uổng, cô không thích nhất chính là kiểu tiểu chính thái không có vị đàn ông này.
"Ha ha! Rốt cuộc đã để tôi chụp được ảnh GL (Girl love) của đại tiểu thư nhà họ Hạ rồi! Tiêu đề sẽ kích thích bao nhiêu đây! Vị tiểu thư này, có thể nói cho tôi biết cô đang làm việc gì không? Tiểu thư Hạ Ly ép buộc cô trở thành người tình của cô ta ư?" Tiểu chính thái phớt tỉnh hỏi, rồi lấy quyển sổ nhỏ ra ghi chép.
Lâm Oánh rất không có hình tượng ‘phụt’ một tiếng phun hết trà ra ngoài, lại có hiệu quả ‘máu tươi năm thước’.
Hạ Ly ghét bỏ nhìn Lâm Oánh, phất tay: "Em trai à, cậu học người ta làm ký giả sớm hơn mấy trăm năm rồi! Thừa dịp tôi vẫn chưa hoàn toàn chán ghét cậu, tốt nhất nên biến mất khỏi đây nhanh lên! Nếu không...... Hừ hừ!"
Vẻ mặt tiểu chính thái hoảng sợ: "Cô đừng hòng quyến rũ tôi! Tôi không thích loại người như cô đâu, cô không cần tốn sức!"
"Ha ha ha ha!" Lâm Oánh cười lên: "Đây rốt cuộc là sao vậy! Tiểu Ly, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cậu chưa hành động đã bị từ chối rồi, đây chính là lần đầu tiên ư!"
"Có vẻ như là côn trùng leo ra từ tờ báo lá cải nào đó rồi. Gì hả, tớ...... Lúc nào thì chủ động quyến rũ ai đâu!" Hạ Ly ngượng ngùng nói với Lâm Oánh: "Cưng à, tớ cảm thấy tớ không nhịn nổi nữa, nếu lát nữa có chuyện gì ngoài ý muốn thì cậu phải cố gắng ngăn tớ lại!"
Nét mặt Lâm Oánh sợ hãi và buồn cười.
"Cậu...... Cậu muốn làm gì!" Phóng viên tiểu chính thái nuốt nước bọt: "Không được...... Đừng đến đây!"
Lâm Oánh nhìn Hạ Ly cắn răng nghiến lợi, che miệng cười đến nghẹn.
Tiếng ‘Ken két‘giòn tan vang lên, máy chụp hình trong tay phóng viên nhỏ kia đã bay đến tay Hạ Ly rồi rớt xuống đất. ‘Răng rắc’ giẫm hai chân, Hạ Ly nhếch mép: "Thích chụp phải không? Đến đây!"
"Cô là ác ma!" Chân của phóng viển tiểu chính thái cứ run rẩy lui về phía sau, ‘bộp’ ngồi xuống ghế, ngửa mặt về sau. Lâm Oánh cũng không nhịn được, cười ha hả. Xung quanh vốn có vài người đang vây xem, bây giờ cũng đều bị sự hoa lệ lộng lẫy của Hạ Ly dọa sợ rồi tản đi.
"Được lắm, tôi không muốn đuổi theo hỏi cậu là phóng viên của tòa soạn nào, mau cút đi!" Hạ Ly xé toang vài trang trên cuốn sổ nhỏ rồi trả lại cho cậu ta: "Ừ, sau này đừng có lén lút đi theo. Muốn viết về tôi cũng được, nhưng cậu nhất định phải báo cho tôi biết trước! Có thấy phóng viên phỏng vấn nào như cậu không, vừa nhìn thì biết là đám chó săn, không có tiền đồ! ——"
Tiểu chính thái uất ức nhặt xác máy chụp hình. Ngốc nghếch nghe cô nói.
"—— Còn nữa, người ta nói cái gì thì cậu tin cái đó, có ngốc không hả? Như vậy sao có thể có tin độc nhất được hả? Cho nên, cả đời cậu chắc chắn chỉ có thể đi theo phía sau người ta như thằng ngốc thôi! Xem ra, hoàn toàn không có tiền đồ chút nào." Hạ Ly lạnh lùng nói.
"Cô —— cô ——" Tiểu chính thái ‘Cô’ một hồi, cũng không có ‘Cô’ ra cái gì, vẻ mặt rất bi tráng: "Cho dù nhà cô có quyền thế có thể chặn miệng mọi người, cũng không ngăn được ngòi bút của tôi đâu! Đời này tôi sẽ dùng ngòi bút để thảo phạt cô, vạch trần cô! Tôi sẽ để cho người đời biết diện mạo thật sự của cô!"
Hạ Ly cười lạnh gật đầu: "Rất tốt rất tốt, vậy cậu cứ từ từ cố gắng! Con chó con vạn năm vẫn là tay mơ!"